Bán Tiên

Chương 145: Vô thanh




Phát tiền, việc phát tiền vẫn luôn đang phát tiền.

Bỏ tiền, việc bỏ tiền vẫn một mực đang bỏ tiền.

Thân thể bị ảnh hưởng do bỏ đói lâu ngày không phải nhất thời lo ăn no là có thể giải quyết.

Thanh niên phu phụ thân thể hư nhược là chuyện thực sự, tuy rằng đã ăn mấy lần bánh mì loại lớn, nhưng lặn lội đường xa đến đây, thể lực cũng có phần tiêu hao, lại đứng tại đây là việc rất lâu, phu thê hai người đã có phần chịu không nổi nữa rồi.

Đổ mồ hôi ra, thậm chí là tay hơi hơi run rẩy.

Đối diện với nạn dân, đưa lưng về phía bọn họ, Dữu Khánh không chú ý tới.

Tìm miếng ván gỗ gác trên cự cọc buộc ngựa làm chỗ ngồi, Tướng thủ thành chú ý thấy rồi, gọi to, "Huynh đệ, hai bọn họ có khả năng chịu không nổi nữa rồi, không bằng để cho bọn họ đi vào trước đi."

Dữu Khánh quay nhìn, đã minh bạch.

Tướng thủ thành lại nói: "Nếu như ngươi tin ta, ta gọi mấy huynh đệ tới đây thay bọn họ, phát ra còn nhanh hơn hai người bọn hắn."

Phát nhanh hơn? Dĩ nhiên không phải phát tiền của ngươi! Dữu Khánh oán thầm, trừng mắt lườm gã, nhưng vẫn là ngầm đồng ý. Hắn đi đến thu lại tiền chưa phát hết trên tay phu thê hai người, một người cấp cho bảy lượng, cấp xong còn xin lỗi một tiếng, "Chỉ có thể cho các ngươi chừng này, thứ lỗi."

Phu thê hai người đã minh bạch ý tứ khi mỗi người được cho nhiều thêm hai lượng, tổng cộng thêm bốn lượng, không vượt quá năm lượng, mà năm lượng thì có thể cứu nhiều thêm một người.

Tiền không nhiều, là một phần tâm ý.

Phu thê hai người nhìn nhau, song song hành lễ, "Tạ ân công!"

Nam tử sau đó hỏi: "Dám hỏi ân công tôn tính đại danh?"

"Đừng dông dài nữa, xem như chưa bao giờ gặp qua, đi thôi." Dữu Khánh không kiên nhẫn vung tay lên. Hiện tại tâm tình hắn quả thực không tốt.

Phu thê hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể lại khom người thi lễ, lúc này mới cẩn thận cất bước mà rời đi.

Tướng thủ thành kia cũng đứng dậy, đi chọn lựa nhân thủ hỗ trợ.

Quay lưng một chút, Dữu Khánh mới quay đầu lại nhìn theo thanh niên phu phụ đang rời đi, hắn thật sự không biết hai người này sau khi tình hình nơi đây bình thường trở lại thì nên đối diện với nhau như thế nào.

Thời điềm khi nữ bị đám người Đào Vĩnh Lập làm nhục, hắn muốn giúp, nhưng trên tay hắn không có lương, lương thực trên tay hắn đã bị một nhóm nạn dân trước đó cướp đoạt rồi. Mà phu phụ hai người là dân đói, chỉ muốn có ăn, hắn lấy ra không được, phu phụ hai người cũng nguyện ý làm trao đổi với mấy người Đào Vĩnh Lập.

Hắn có thể làm sao bây giờ? Dọc theo đường đi hắn nhìn thấy rất nhiều tình huống bi thảm của dân đói, hắn không có biện pháp nào để ngăn cản phu phụ hai người giành được thức ăn.

Đương nhiên, hắn cũng có thể dựa vào mặt mũi thuyết phục mấy người Đào Vĩnh Lập buông tha cho nữ nhân kia, sau đó lại dựa vào mặt mũi từ mấy người Đào Vĩnh Lập lấy miếng bánh đưa cho bọn họ.

Thế nhưng là làm vậy lại có thể có ý nghĩa gì?

Có rất nhiều nữ nhân gặp tai họa, hắn ngăn một lần là vô dụng.

Hắn ngồi xem một màn kinh khủng phát sinh.

Cũng không có hối hận vì mình hạ thủ muộn với mấy người Đào Vĩnh Lập.

Nếu không phải là đã xảy ra sự việc quá mức không chịu nổi, cũng sẽ không tại thời điểm giao dịch nghe được tin tức Thượng Uyển thành ngay tại phụ cận.

Bọn họ mang theo lương khô không có biện pháp đem nhiều người như vậy dẫn ra Tai khu, có lẽ chọn lựa một ít người đem đi ra ngoài buôn bán ngược lại thật sự là đang cứu người, về phần đạo đức gì gì đó, tại địa phương người ăn người này có đạo đức gì sao? Những kẻ ăn uống no đủ đứng ở ngoài cuộc giảng đạo đức đều là đứng nói chuyện không đau eo, đều là súc sinh, hẳn phải để những kẻ đó đến đây trải nghiệm một lần.

Hắn cũng là được biết Thượng Uyển thành ngay tại phụ cận, mới hạ quyết tâm động tới mấy người Đào Vĩnh Lập.

Rất nhanh, Tướng thủ thành dẫn năm tên nhân thủ lanh lợi tháo vát tới đây. Dữu Khánh ném một ít ngân phiếu cho bọn hắn, năm người tại đầu cầu đứng thành một hàng phát tiền, tốc độ quả nhiên nhanh hơn rất nhiều.

Tốc độ phát tiền nhanh hơn, như nước chảy, Dữu Khánh cũng càng thêm luyến tiếc.

Luyến tiếc chỉ là thứ yếu, theo thời gian từng chút trôi qua, trong mắt Dữu Khánh dần dần hiện ra nét kinh sợ.

Tiền lẻ sắp phát hết rồi, nhưng dân chạy nạn tụ tập ngoài thành vẫn không có chút dấu hiệu nào giảm đi.

Điều đó không có khả năng aột, tiền lẻ của mình, và thêm tiền lẻ của ba tên Đào Vĩnh Lập kia, phỏng chừng phải có hơn vạn người đã tiến vào thành đi, ngoài thành làm sao còn có nhiều người như vậy?

Rất nhanh, hắn kịp phản ứng lại, số lượng dân chạy nạn ngoài thành mà hắn nhìn thấy chỉ là ở phía bên này.

Những phương hướng khác ngoài thành cũng có nạn dân tụ tập, bây giờ bên này có lỗ trống vào thành, vì vậy mọi người đều chầm chậm tụ tập tới phương hướng này.

Sau khi minh bạch, thần sắc hắn có phần đau đầu, một chút nữa phát hết tiền lẻ thì làm sao bây giờ?

Sợ cái gì tới cái đó.

Tiền lẻ đã phát hết, trên tay năm người phát tiền cũng không còn nữa.

Đối diện một đám nạn dân, Dữu Khánh vô ý thức chậm rãi bóp chặt túi da, không có ý nghĩ tiếp tục bỏ tiền ra.

Không biết có bao nhiêu nạn dân bởi vậy mà tiếng lòng run lên.

Bọn họ một mực không dám lên tiếng, hi vọng có thể duy trì tiến trình vĩnh hằng, hi vọng có thể bình an đến lượt bọn họ, sợ không có quy củ sẽ làm cho Dữu Khánh không cao hứng, cũng sợ xảy ra chuyện bất ngờ gì đó, vẫn một mực nhìn chằm chằm chiếc túi da dần dần xẹp xuống mà cầu khẩn.

Đột nhiên, có một người hướng về Dữu Khánh, quỳ gối xuống.

Ngay sau đó, người ở xung quanh cũng đều quỳ xuống hướng về Dữu Khánh.

Tiếp đó người tụ tập tại hiện trường giống như thủy triều đột nhiên rút lui, dưới ánh trăng, lớp lớp người lan tràn ra phía ngoài làm ảnh hưởng đến, dồn dập quỳ xuống, dồn dập hướng Dữu Khánh quỳ xuống rồi.

Xa xa thấy không rõ bên này đã xảy ra chuyện gì, trong nhất thời nạn dân không biết chuyện gì xảy ra, nhưng biết rõ làm theo sẽ không sai, cũng dồn dập cùng nhau quỳ xuống.

Đã có ai trải qua cảnh tượng như thế này?

Là không nói một lời, im hơi lặng tiếng quỳ xuống.

Không có cất tiếng hô lớn muôn năm, không có bất cứ tiếng kêu gào cầu xin gì, chỉ có yên tĩnh.

Vô số người yên lặng quỳ xuống, yên lặng nhìn Dữu Khánh, trong mắt tràn đầy thần sắc cầu xin, lại không có người nào nói chuyện, lác đác vang lên âm thanh khóc nức nở hkiến người cảm giác càng thêm kìm nén.

Vô thanh, có khi so với có âm thanh, lực lượng càng cường đại hơn.

Chí ít là khiến linh hồn Dữu Khánh cảm nhận được chấn động cực kỳ mãnh liệt, lực lượng vô thanh này chấn động đến mức làm hắn rợn tóc gáy, hắn có thể đọc hiểu được biểu đạt không lời đó của đám nạn dân này, những nạn dân này thật sự đã không còn cách nào a, thật sự đã xem hắn là người duy nhất có thể cứu vớt bọn họ!

Quân trông giữ tại bờ sông đào bảo vệ thành, trong nháy mắt cũng giống như bị hóa thành đá, đều kinh ngạc nhìn một màn này, cũng đồng dạng cảm nhận được xúc động mãnh liệt.

Bọn họ thấy qua vô số nạn dân quỳ xuống đất cầu xin, nhưng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nhiều nạn dân như vậy vô thanh quỳ xuống chờ mong.

Chưa từng có, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trong cuộc đời!

Có quân sĩ ra sức cắn chặt môi.

Có quân sĩ khuôn mặt vô thanh rơi lệ.

Dần dần, Tướng thủ thành và toàn bộ ánh mắt đám quân sĩ đều như ngừng lại tại sau lưng không chút động đậy kia của Dữu Khánh, không biết người này sẽ làm ra lựa chọn như thế nào.

Đương nhiên, không quản hắn làm ra lựa chọn như thế nào, cũng sẽ không có người oán giận hắn.

Bởi vì không có tư cách.

Không có bất cứ kẻ nào có tư cách đi trách cứ hắn, ngay cả chút dân đói kia đều khó có được chút tỉnh táo mà biết rõ, cho nên vô thanh.

Bởi vì không có người nào làm tốt hơn người này.

Đối diện với vô số ánh mắt đang quỳ, Dữu Khánh thậm chí có thể cảm giác được quân trông giữ ở phía sau cũng đang nhìn mình chằm chằm, hiện trường tựa hồ đã bị ngưng đọng lại rồi, ánh lửa chập chờn dường như cũng bị khí tràng kiềm chế động tĩnh.

Dữu Khánh chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng thầm chửi rủa ông trời!

Tại trong anh mắt chúng nhân, tay hắn động rồi, chợt kéo mở túi da, nắm lấy một sấp ngân phiếu, xoay người vung vẫy với Tướng thủ thành ngồi ở trên cự cọc buộc ngựa, giận dữ hét lớn: "Không còn tiền lẻ nữa, ngươi, con mẹ nó, nói cho lão tử biết nên làm gì bây giờ?" Từng chữ rống giận giống như máu huyết gào lên, mắt đỏ bừng, chỉ trong chút thời gian này, trong tròng mắt đã tràn ngập tơ máu, giống như sắp liều mạng với người khác.

Hắn hi vọng Tướng thủ thành nói ra một cái lí do để hắn có thể túm chặt lại túi da và quay đầu rời đi.

Tướng thủ thành hít sâu, chậm rãi đứng lên tại trên cự cọc buộc ngựa, biết rõ không có tiền lẻ quả thực có phần phiền phức, đưa cho một đám dân chạy nạn ngân phiếu mệnh giá lớn rổi để cho bọn họ tự phân chia, khẳng định sẽ gặp chuyện không may, nếu giao cho quan binh đi phụ trách thì quan binh hiện tại còn đáng giá tín nhiệm sao?

Gã đột nhiên quay đầu, cũng giận dữ hét lên: "Lão Quỷ, ngươi đi đến tiền trang một chuyến, bằng tốc độ nhanh nhất dẫn người của tiền trang tới đây!"

Quan quân tên là lão Quỷ kia lớn tiếng đáp: "Đại nhân, lúc này tiền trang khẳng định đã đóng cửa rồi!"

Tướng thủ thành lại lần nữa rống giận, "Vậy thì dẫn đi nhiều người một chút, đập mở cửa tiền trang ra cho ta, chỉ cần người không chết, liền dẫn đến đây cho lão tử!"

"Vâng!" Lão Quỷ lớn tiếng lĩnh mệnh, nhanh chóng kêu gọi một tiểu đội người rồi chạy đi.

Có phần khá giận dữ.

Kỳ thực trong cả tòa thành, người bị dày vò nhất chính là những quân trông giữ này, từ trên vành mắt gần như biến thành màu đen của bọn họ là có thể nhìn ra được.

Có một số việc, bách tính trong thành chỉ có thể bàn luận ở phía sau, quan viên có thể ở tại Phủ nha đưa ra quyết sách, nhưng đám người bọn họ thủ tại trên tường thành này đều là mỗi ngày có thể tận mắt nhìn thấy thảm kịch người ăn người đang phát sinh dưới thành.

Người bình thường nào có thể chịu được cảnh này.

Mỗi ngày nhìn dưới thành không ngừng cầu xin, nhưng không thể làm được gì.

Nghe được Tướng thủ thành hô to lên biện pháp giải quyết, nạn dân quỳ trên mặt đất lập tức đồng thanh cất tiếng khóc, có lẽ là cực vui mà khóc, nhưng vẫn không có người nào đứng lên, tiếp tục quỳ tại chỗ chờ đợi.

Bị một đám người quỳ lạy, giống như bị làm phép định thân thuật, Dữu Khánh không nói nên lời, ngước nhìn tinh không, bàn tay nắm chặt túi da tựa hồ sắp nắm chặt đên mức chảy ra nước.

Lão Quỷ không phụ kỳ vọng, không để cho bên này chờ quá lâu, đã khẩn cấp đen người tiền trang đến nơi.

Người của Tiền trang làm loại chuyện này hiển nhiên lão luyện hơn đám người Dữu Khánh rất nhiều, sau khi chạy tới, trước tiên liền tại cửa thành xếp đặt hai cái bàn, chưởng quỹ thì tự mình dẫn hai người làm đi đến đầu cầu, trao đổi cùng Dữu Khánh và Tướng thủ thành, sau đó lập tức làm ra động tác, đưa tay về phía Dữu Khánh, "Ngân phiếu!"

Dữu Khánh cắn răng móc ra một tấm mệnh giá một nghìn lượng đưa cho y.

Chưởng quỹ cầm lấy ngân phiếu hơi hơi giám định, sau đó nói to: "Một tấm ngân phiếu nghìn lượng, không có sai, đổi hai trăm người thông qua. Bắt đầu đi!" Ngân phiếu thì nhét vào trong tay áo cảu mình.

Dữu Khánh lập tức vung kiếm, chỉ một hàng nạn dân trước tiên tới đây.

Hai gã người làm một người nâng mực đóng dấu, một người cầm con dấu.

Một người đóng dấu lên tay nạn dân, một người đếm số.

Thỉnh thoảng Chưởng quỹ xướng lên một tiếng, "Đã đóng dấu đi đến nơi bàn trước cửa thành, dựa vào con dấu lĩnh năm lượng bạc vào thành."

Từng nạn dân thông qua đi đến nơi bàn trước cửa thành làm theo, một người làm của tiền trang nhấc bút bôi lên con dấu, mấy người làm khác thì phát bạc, nạn dân đã lĩnh được tiền đi thẳng vào thành, chính là lưu loát trọn vẹn như thế.

Tốc độ vào thành này còn nhanh hơn cả lúc trước, con đường đi trên cầu treo không ngừng có tiếng con dấu lộp bộp cho đi, trình tự rất nhanh.

"Một tấm một nghìn lượng, đổi hai trăm người đi qua..."

Người thông qua nhanh, tốc độ Dữu Khánh bỏ tiền ra cũng nhanh hơn rồi.

"Một tấm ngân phiếu hai nghìn lượng, không sai, đổi bốn trăm người thông qua..."

"Một tấm ngân phiếu năm nghìn lượng, đổi một nghìn người thông qua..."

Mệnh giá ngân phiếu mà Dữu Khánh móc ra càng lúc càng lớn, không người nào có thể biết tâm tình hắn lúc này...

----- bachngocsach -----

Dịch quán trong thành.

"Đại nhân tỉnh dậy, Chiêm đại nhân, đã đến giờ, phải dậy rồi."

Được dặn dò đúng giờ tới đây gọi dậy, nha dịch đang đứng tại bên cạnh giường thúc dục.

"A..." Chiêm Mộc Xuân đột nhiên kêu sợ hãi ngồi bật dậy, thở hổn hển, khi thấy rõ người trước mắt mới thở phào nhẹ nhõm, xua tay ra hiệu cho hắn lui ra.

Một đêm này, gã làm một đêm ác mộng.

Một ngày vừa rồi gã đã quá mệt mỏi, nằm xuống liền chợp mắt, chỉ là vị Sĩ Hành huynh mà gã không dám gặp mặt kia, lại tại trong mộng đối mặt với gã rồi, mắng chửi gã xối xả, còn lôi kéo gã đi nhìn xem các loại tình huống bi thảm của nạn dân, tại trong mộng gã liều mạng giải thích với Sĩ Hành huynh.

Hai người tại trong mộng dây dưa đến tận khi gã tỉnh dậy.

Sau khi ổn định tâm thần, chợt nghiêng tai lắng nghe, phát hiện thì ra không phải âm thanh trong mộng, mà thật sự là bên ngoài có âm thanh hỗn loạn.

Thế nào rồi? Xảy ra chuyện gì hay sao?

Gã nhanh chóng mặc đeo hài, vội vã thay quần áo y phục rồi chạy đi ra ngoài nhìn xem có việc gì.