Bán Tiên

Chương 172: Ứng tuyển




Nghe đến đây, Tần Quyết không khỏi chậm rãi đứng lên, chắp tay dựa vào lan can suy tư một hồi, không lý giải được nói: "Người của Ty Nam phủ, dựa vào mặt mũi của bọn họ, muốn đi Kiến Nguyên sơn thì rất có thể đi một cách quang minh chính đại, đáng giá lén lút sao?"

Thôi Du nở nụ cười, "Đại chưởng quỹ, lần này người của Ty Nam phủ sợ rằng thật đúng là không tiện đi một cách quang minh chính đại, người của Kiến Nguyên sơn tại trên tay bọn họ đã từng ăn phải thiệt thòi lớn."

Tần Quyết xoay người, kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Thôi Du nhắc nhở: "Quan Phong Dương cổ mộ, Đại chưởng quỹ còn có ấn tượng không?"

Tần Quyết sửng sốt, "Tại Kiến Nguyên sơn?"

Thôi Du gật đầu, "Không sai. Chuyện đã rất nhiều năm trước. Lúc trước ta cũng không đem việc kia liên tưởng tới Kiến Nguyên sơn, cũng là vừa mới nhận được tin tức mới nhớ tới. Năm đó Ty Nam phủ vì tìm Quan Phong Dương cổ mộ, để cho triều đình Ngu bộ đứng ra liên hệ Kiến Nguyên sơn, nói dối là khai thác quặng mỏ, cũng thỏa thuận xong phương án phân chia, đem Kiến Nguyên sơn lừa gạt.

Cho đến khi tại trong cổ mộ gặp phải chuyện không may, nháo ra đại động tĩnh, không thể tiếp tục giấu giếm sự việc được nữa, sự thật mới bộc lộ ra ngoài.

Trên địa bàn của mình có giấu bảo, vậy mà lại thả cho ngoại nhân đi vào khai quật cũng không biết, phía bên Yêu giới đương nhiên tức giận, khiển trách Ty Nam phủ rất nhiều, cũng tránh không được đem quản lý Kiến Nguyên sơn xử lý, Sơn đại vương đảm nhiệm khu vực Kiến Nguyên sơn chính là bởi như vậy mà không còn.

Thử hỏi Ty Nam phủ từng tại Kiến Nguyên sơn làm ra phá sự tình như vậy, Kiến Nguyên sơn làm sao còn có thể tiếp tục hoan nghênh bọn họ, Ty Nam phủ lại như thế nào có thể quang minh chính đại đi vào?"

Tần Quyết thật lâu không nói, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Nếu nói như thế, phía sau việc Loan châu mục gả nữ, có khả năng là Ty Nam phủ đang bố cục. Vấn đề là... Ty Nam phủ vì sao phải lén lút tiến vào Kiến Nguyên sơn?"

Thôi Du nhắc nhở, "Đại chưởng quỹ, ngài đừng quên Ty Nam phủ là làm việc gì."

Thần sắc Tần Quyết hơi chấn động, đi qua đi lại, trầm ngâm nói: "Lẽ nào Kiến Nguyên sơn cùng tiên gia động phủ còn có liên hệ gì đó hay sao? Lúc trước không phải bọn họ đã tìm đến Quan Phong Dương cổ mộ, không phải đã dò xét một lần rồi sao? Vì sao trôi qua nhiều năm rồi lại muốn tới lần nữa? Là nhằm vào tòa cổ mộ kia hay là có lí do gì khác? Tên A Sĩ Hành kia tại sao cũng vào lúc này tiếp cận tới nơi đó chứ?" Nói đến việc này, y bỗng nhiên ngừng nói, quay đầu lại.

Ánh mắt hai người đối diện nhau.

"Cha hắn!"

"Phụ thân hắn!"

Thần sắc hai người đồng thời chấn động, cơ hồ là đồng thanh thốt ra lời.

Thôi Du tiến đến trước mặt Đại chưởng quỹ, gật đầu nói: "Năm đó sự việc Kiến Nguyên sơn chính là do Ngu bộ đứng ra làm. Quản lý Ngu bộ lúc đó chính là phụ thân của A Sĩ Hành."

Tần Quyết suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng, lắc đầu, "Nếu như thực sự là cha hắn biết rõ chút gì, cũng không đáng để cách qua nhiều năm như vậy mới động thủ, hơn nữa Ty Nam phủ cũng kéo đến hiện tại mới có động tác, bên trong này khẳng định có nguyên nhân gì đó mà chúng ta không rõ ràng lắm."

Thôi Du suy nghĩ cũng phải.

Tần Quyết đi lui đi tới mấy bước, sau đó chợt vỗ lan can nói: "Mặc kệ đi, nếu như thật sự có liên quan với tiên gia động phủ, náo nhiệt như thế làm sao có thể nhẫn nhịn không đến tham gia một chút."

Thôi Du hơi có vẻ lo lắng, "Đại chưởng quỹ, đó thế nhưng là Ty Nam phủ, chúng ta không thể trêu vào, cuốn vào sợ là không thích hợp."

Tần Quyết nở nụ cười, "Ty Nam phủ chúng ta là không thể trêu vào, nhưng có Yêu giới kiềm chế. Ngươi đừng quên, Kiến Nguyên sơn là nằm trong địa bàn của Yêu giới, Ty Nam phủ cũng chỉ có thể lén lút, không dám công khai trắng trợn làm xằng làm bậy. Nếu việc này bị chúng ta trong lúc vô ý khám phá rõ, chính là rất có tương lai. Không ngại đến xem tình huống rồi nói tiếp, khả thi thì làm, không được thì tránh sang bên. Lẽ nào Hồng Đằng sắp có việc vui, ta đi chúc mừng cũng không được sao?"

Thôi Du hơi kinh, "Ngài muốn đích thân đi sao? Nếu như thật sự có chuyện gì đó nổi bật, nơi đó liền trở thành chốn thị phi, một khi Ty Nam phủ nhúng tay vào việc gì thì ít có chuyện tốt, việc vui không chừng sẽ biến thành tang sự, e rằng sẽ phi thường nguy hiểm."

Tần Quyết: "Nếu như thật sự có liên quan tới tiên gia động phủ, sao dễ mượn tay người khác lấy vào tay."

Thôi Du: "Đại chưởng quỹ, Diệu Thanh Đường không đến nửa tháng nữa sẽ biến mất, việc Kiến Nguyên sơn trong vòng nửa tháng sợ rằng vô pháp quay về, ngài không đợi Thiết Diệu Thanh nữa sao?"

Tần Quyết trầm ngâm không nói...

Loan châu, một trong các châu vùng duyên hải phía Đông Cẩm Quốc.

"Đứng lại, người nào cả gan dám xông vào Yêu giới?"

Giữa núi non trùng điệp vang lên một tiếng quát, có ba người bị tuần sơn tiểu yêu ngăn cản lại.

Người mập mạp cầm đầu không phải ai khác, chính là Nam Trúc, bộ dạng ăn mặc còn là rất phú quý, rất phù hợp với khí chất của gã, rõ ràng đã phí tâm tư dự tính trước.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết thì ăn mặc kiểu tùy tùng, thể hiện là lấy Nam Trúc cầm đầu.

Vốn dự định về quan, sau khi ba người bị cướp đoạt, cuối cùng vẫn là nhắm hướng Kiến Nguyên sơn chạy tới.

Dữu Khánh cũng từng có chủ ý đối với Huyền Phỉ cốc, về sau cảm thấy sào huyệt của một phương Đại yêu càng khó chọc hơn, lựa chọn bóp nặn trái hồng mềm tương đối an toàn hơn chút, huống hồ tiên gia động phủ có khả năng có càng nhiều chất béo.

Quan trọng là Quan Phong Dương cổ mộ đã không khiến người chú ý nữa rồi, hắn có thể ung dung hạ thủ.

Thấy bị ngăn cản, Nam Trúc cố ý đẩy ra miếng sắt treo bên hông, cho thấy U Cư bài, "Chúng ta là U Giác Phụ thương nhân, đang muốn đi vào Yêu giới làm việc buôn bán, đi qua quý bảo địa, mong rằng cho đi thuận lợi."

Mấy tên tuần sơn tiểu yêu hơi quan sát U Cư bài một chút, biết rõ trò này giả mạo không được, người cầm đầu a một tiếng, nói, "Thì ra là U Giác Phụ, xin lỗi chư vị, xem như các ngươi tới không đúng lúc, Kiến Nguyên sơn chúng ta phong sơn rồi, chư vị còn là đi vòng đi."

Phong sơn? Ba người Dữu Khánh quay mặt nhìn nhau, không biết đây là chuyện gì xảy ra.

Nam Trúc chắp tay nói: "Chúng ta chỉ là đi ngang qua, đi thẳng xuyên qua thuận lợi, khu vực lớn như vậy, tại trong núi đi vòng đi vèo thật sự rất phiền phức. Mấy vị, còn thỉnh cho chút tình mọn, tương lai có cơ hội tới U Giác Phụ, chắc chắn cực kỳ khoản đãi." Tiếp đó quay đầu lại nghiêng đầu ra hiệu với Dữu Khánh, "Mấy vị huynh đệ tuần sơn khổ cực, ta nơi đây có chút tiền trà, mong rằng không nên ghét bỏ."

Mập mạp chết tiệt! Dữu Khánh trong lòng âm thầm chửi rủa một chút, nhưng vẫn là dốc túi, tiến lên phân chia ngân phiếu, một người mười lượng.

Nào ngờ người ta không chấp nhận chuyện này, người cầm đầu đẩy tay ngăn cản, cự tuyệt nói: "Không phải huynh đệ chúng ta không cho U Giác Phụ các ngươi mặt mũi, tiền trà này chúng ta quả thực không tiện nhận. Các ngươi tới đây thật sự không đúng lúc, phía trên có lệnh, bất cứ kẻ nào đều không được tự tiện xông vào, người tự tiện xông vào đều xử lý nghiêm khắc như nhau! Không để cho các ngươi đi qua, cũng là vì tốt cho các ngươi, nếu thật sự xông vào mà bị phát hiện ra, bị thương tính mạng thì không tốt rồi."

Nam Trúc nghi hoặc hỏi: "Việc này là sao a, trước đây tựa hồ cũng không có như vậy?"

Cầm đầu tiểu yêu nói: "Nhìn đến thật đúng là cô lậu quả văn rồi, Đại vương chúng ta lập tức sẽ kết hôn, lấy chính là nữ nhi của Loan châu Châu mục, nữ nhi của một phương chư hầu lập gia đình há có thể gặp chuyện không may, đương nhiên là phải thanh tràng, người không liên quan đều không được tự tiện xông vào!"

Dữu Khánh ba người nhìn nhau không nói nên lời, nữ nhi của một phương chư hầu làm sao sẽ gả cho một yêu quái, loại chuyện này cũng có thể đụng phải?

Không còn cách nào nữa rồi, người ta cũng đã nói rất rõ ràng, tự tiện xông mà bị phát hiện thì sẽ mất mạng.

Lấy lực lượng ba người kháng cự toàn bộ Kiến Nguyên sơn? Ba người còn chưa có bản lĩnh này, đành phải xám xịt xuống núi rồi, trên đường cũng hùng hùng hổ hổ nói mấy câu.

Mắng xong rồi cũng không có biện pháp nào, tới không đúng lúc, sau khi thương nghị chỉ có thể là chờ, chờ đến khi việc vui của vị Sơn đại vương kia qua đi rồi nói tiếp, việc vui không thể một mực kéo dài hoài đi?

Sau khi xuống núi thì cũng không trở về theo đường cũ, lúc trước bọn họ là đường dài bôn ba chạy thẳng Kiến Nguyên sơn, còn chưa có tản bộ đi dạo xung quanh, lúc này xác định phương hướng một thị trấn gần nhất để đi đến, dự định dừng chân tại thị trấn kia, tránh cho đường dài đi về phiền phức.

Sau khi đi đến thành đây, mới phát hiện tại nơi đây việc Sơn đại vương Hồng Đằng đón dâu gần như là mọi người đều biết, Yêu tu Kiến Nguyên sơn cũng đã tới bên này trắng trợn chọn mua vật phẩm.

Sư huynh đệ ba người lượn lờ ở trong thành, vừa hỏi thăm tin tức vừa tìm kiếm địa điểm đặt chân thích hợp.

Lúc này bọn họ mới biết được, Loan châu mục gả đi cũng không phải nữ nhi ruột gì đó, mà là một con Linh sủng, Hồng Đằng cũng không phải cưới vợ, mà là nạp thiếp, ngày tốt là mấy ngày sau.

Khi ba người đang ăn uống tại một tửu lầu thì bỗng nghe được một tin tức, bởi vì thị trấn này sát biển, một Thuyền Hành lớn bên phía Ân quốc, cũng là một Thuyền hành lớn nhất thiên hạ, tên là "Bích Hải Thuyền Hành", nhìn trúng vị trí địa lý của thị trấn, muốn ở bên cạnh vùng duyên hải khai Phụ, muốn thành lập một cái bến cảng, cần tuyển chọn rất nhiều nhân công, nghe nói tiền công không tệ, khiến không ít người hưng phấn, không ít bách tính đều mong đợi mình có thể được mướn. (Thuyền hành: nghề vận tải bằng thuyền/đường thủy) (phụ: bến cảng/thành phố cảng/trung tâm kinh doanh)

Cũng bởi vì nơi này cách Kiến Nguyên sơn gần, Bích Hải Thuyền Hành khẳng định sẽ cùng với người của Yêu giới bên này làm tốt quan hệ, nghe nói đã chọn mua không ít lễ vật muốn đi chúc mừng, đang chọn lựa một nhóm nhân công có thể vượt đường núi làm khuân vác.

Khi sư huynh đệ ba người nghe được tin tức thì lập tức chúi đầu vào nhau thì thầm trao đổi.

Dữu Khánh: "Căn cứ vào tin tức Vọng Lâu cung cấp, sào huyệt của Hồng Đằng cách Quan Phong Dương cổ mộ cũng không xa, chúng ta đang suy nghĩ tìm lí do nào đó để tiếp cận, đây đúng lúc là một cơ hội tốt, chúng ta ứng tuyển làm khuân vác đi đến một chuyến, như thế nào?"

Nam Trúc kinh hãi, "Chẳng phải là sẽ đi Hồng Đằng sào huyệt?"

Một số thời điểm, Dữu Khánh quả thực gan lớn hơn hẳn hai vị sư huynh, "Chúng ta làm khuân vác, có gì phải sợ."

Mục Ngạo Thiết: "Khuân vác cũng không có thể để cho ngươi chạy loạn đi?"

Dữu Khánh: "Cổ mộ rất gần Hồng Đằng sào huyệt, Yêu tu lui tới tuần tra nhiều, Hồng Đằng đón dâu trái lại có khả năng sẽ thu hút toàn bộ sự chú ý, nói không chừng chính là có thể thừa dịp cơ hội. Sau này dùng thân phận của U Giác Phụ đi đến còn phải chậm rãi nghĩ biện pháp chu toàn để tiếp cận, vừa lề mề vừa phiền phức."

Nam Trúc y nguyên kinh hãi, "Làm như vậy có phải quá mạo hiểm hay không?"

Dữu Khánh: "Không có nguy hiểm giống như ngươi tưởng, về việc cổ mộ có khả năng còn có huyền cơ, chỉ có chúng ta biết rõ, không người nào sẽ làm đề phòng tại phương diện này. Huống hồ cũng không cần mạo hiểm, chỉ là đi nhiều một chuyến mà thôi, thuần túy chỉ là tùy cơ ứng biến. Thuận lợi thì chúng ta liền thuận tay mà làm, không thuận tiện thì chúng ta sẽ chờ lần sau. Dù sao chúng ta có thân phận U Giác Phụ, hoàn toàn có thể tiến thối tự nhiên. Đi nhiều hơn một chuyến là có thể nhiều thêm một lần cơ hội."

Tựa hồ cũng có lý, hai vị sư huynh cũng không muốn tại trước mặt vị này thể hiện ra nhát gan, vì vậy nỗ lực kiên trì đồng ý.

Ăn uống xong, sau khi tính tiền, Dữu Khánh lại lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi một chút, ghi lại hai vị sư huynh lần này thiếu nợ hắn bao nhiêu tiền.

Hai vị sư huynh cười nhạt, cứ để cho hắn ghi lại đi, ngay từ đầu đã không có dự định trả khoản tiền này.

Đi ra tửu lầu, ba người lại lần nữa đặt mua một bộ trang phục, làm ra dáng vẻ của một lao động phổ thông, tìm đến nơi Thuyền hành tuyển chọn nhân công, trà trộn vào trong đám lao động đại chúng.

Thời gian vừa đến, cửa rào mở ra, một đám người chen chúc xông vào. Ba người Dữu Khánh cũng lắc lư theo sóng người mà bị cuốn vào, người nào đó làm gì còn có dáng vẻ gì của Chưởng môn.

Phải vào núi, phải gánh đồ trèo đèo lội suối, đối với thân thể có yêu cầu khá cao.

Người của Thuyền hành đã sắp đặt sẵn gánh nặng chờ bọn họ, đến đây ứng tuyển đều phải làm khảo thí gánh vật nặng.

Mọi người lần lượt theo thứ tự sắp hàng, từng người tới thử.

Đương nhiên, người vượt qua cũng không chỉ là làm khuân vác, cũng bằng với việc đã được Thuyền hành thuê mướn, về sau có thể tại Thuyền hành kiếm được bát ăn cơm rồi.

Tại cửa sổ trên lầu, có một lão giả thân thể gầy gò đứng đó, con mắt hữu thần, lưu giữ lại hai chòm râu dê, chính là chấp sự phụ trách sự vụ nơi đây của "Bích Hải Thuyền Hành", Hữu Lăng La!

Lão nhìn quét qua khung cảnh đám người ứng tuyển phía dưới, ánh mắt chợt ngẩn ra, phát hiện một kẻ rất mập mạp tương đối dễ thấy, ít nhiều có phần bất ngờ, không nghĩ tới tên mập mạp trắng trảo như vậy cũng có thể tới ứng tuyển làm cu-li.

Ánh mắt lão vừa định dời đi, bỗng bị một người trẻ tuổi hết nhìn đông tới nhìn tây bên cạnh kẻ mập mạp thu hút, cau mày ngưng mắt nhìn một lúc, sau đó trong miệng không biết thì thầm chút gì, chợt nghiêng đầu nói: "Đi xuống dặn dò một chút, tên có chút râu ria kia, có thể mướn!"