Bán Tiên

Chương 219: Áo gấm về nhà




Đập đập bên trái, gõ gõ bên phải, thậm chí là cong người chui vào trong đám đồ đạc lộn xộn, đem từng viên gạch góc tường này gõ thình thịch.

"Ngươi làm gì vậy?" Đứng nhìn từ trên, Nam Trúc kinh nghi hỏi.

Gã và Mục Ngạo Thiết đều đã đại khái nhận ra được mục đích, nhưng hai người vẫn chưa nghe ra được âm thanh thình thịch có gì dị thường.

"Ngao... Ngao..."

Bị bắt lại, tiểu gia hỏa kia kêu to lên, Mục Ngạo Thiết một tay bóp miệng nó lại.

Không đập ra được động tĩnh dị thường, Dữu Khánh không đáp lời, lại nhìn chằm chằm bụi mù đang tung bay ngưng mắt nhìn một hồi, sau đó, lại lần nữa nhấc tay, khớp xương ngón tay ngầm phát nội lực, bắt đầu tại trên nền gạch một tiếng lại một tiếng thong thả gõ "Thình... Thịch...".

Tại từng tiếng gõ có dùng lực, cuối cùng thanh âm phát ra đã có dị thường, một khối khu vực nào đó ẩn có âm thanh kim loại rung động.

Dữu Khánh đưa tay lên, "Đưa đèn cho ta."

Mục Ngạo Thiết vội vàng lấy đèn từ trên tay Nam Trúc, rồi cúi người đưa cho hắn.

Phía dưới một cái bàn gỗ có nhét mấy cái ghế băng, Dữu Khánh giương đèn đưa vào bên trong, phát hiện thấy khe hở tại một chỗ nền gạch có dị thường, đa số khe hở gạch đều bị bụi bặm phủ kín, phía dưới khu bàn ghế này có mấy khe gạch vẫn chưa bị bụi bặm lấp kín hoàn toàn.

Lúc này lại nhìn phản ứng đám bụi mù lơ lửng bồng bềnh, quấy nhiễu yếu ớt khiến cho khí lưu biến hóa quả thực chính là đến từ phía dưới những khe gạch này.

Hắn vặn mở đèn cháy to hơn, đặt ở trên mặt đất một bên, bắt đầu dời băng ghế phía dưới bàn ra, Mục Ngạo Thiết đem từng cái ghế dời ra chất đống tại mặt trên.

Phía dưới bàn được dọn trống, Dữu Khánh dùng ngón tay kẹp lấy viên gạch kéo mở ra một viên, từ phía trên cao nhìn xuống, trong mắt Mục Ngạo Thiết và Nam Trúc đều lộ ra sự kinh ngạc, bởi vì nhìn thấy được vật kim loại phía dưới, theo Dữu Khánh đem từng viên gạch cạy lấy ra, một tấm kim loại bộc lộ ra ngoài.

Trên tấm kim loại còn có chỗ tay cầm lõm vào bên trong.

Dữu Khánh đưa tay vào chỗ tay cầm, chậm rãi nhấc tấm kim loại lên, lộ ra một cái miệng động phía dưới tối như mực, còn có bậc thang đi xuống, đây rõ ràng là một cái địa đạo.

Đứng nhìn ở ba cao độ cao trung thấp, sư huynh đệ ba người nhịn không được quay mặt nhìn nhau.

Khiến cho Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết càng kinh ngạc chính là lão Thập Ngũ này có năng lực phát hiện không khỏi cũng quá mạnh mẽ đi, như vậy mà cũng có thể phát hiện ra nơi này có địa đạo? Đổi thành bọn họ thì tuyệt đối không có khả năng phát hiện được, dù cho đem toàn bộ đồ vật dời sạch sẽ rồi để cho bọn họ đi một lần cũng không có khả năng phát hiện.

Xốc tấm sắt lên, đặt dựa vào tường, Dữu Khánh cầm ngọn đèn đưa vào trong địa đạo quan sát dò xét, sau đó chui vào phía dưới bàn, cong người theo bậc thang đi xuống dưới.

Địa đạo cũng không rộng, chỉ có thể cho hai cái người đi song song mà thôi.

Phía trước tối như mực, cũng không biết thông tới nơi nào.

Hắn đang định đi tới phía trước nhìn xem, Nam Trúc ở bên trên chợt áp chế giọng nói gọi: "Lão Thập Ngũ, hừng đông rồi, không còn thời gian nữa, quay lại đi. Bên ngoài đang tìm kiếm con tiểu cẩu khắp nơi, khả năng sẽ có người tiến vào đây bất cứ lúc nào. Phía dưới này khẳng định là mật đạo của Văn gia, dò xét ban ngày không thích hợp, đến đêm tối không người quấy rầy hãy nói tiếp, mau trở lại đi."

Gã đã mơ hồ nghe được bên ngoài viện có tiếng bước chân chạy qua.

Suy nghĩ cũng phải, Dữu Khánh cố kìm nén sự hiếu kỳ, nhanh chóng đi ra, đậy tấm sắt cẩn thận, lấy gạch xếp trở lại, cấp tốc đem ghế băng cũng như những tạp vật khác qua loa đặt về vị trí cũ.

Đi ra kho chứa, ba người nhìn nhau, đối với địa đạo bên trong càng thêm thấy hiếu kỳ.

Nam Trúc: "Không nghĩ tới phía dưới kho chứa này còn có mật đạo. Tình cảnh của chúng ta khác hẳn với nơi này của ngươi, không quản là ban ngày hay là đêm tối đều không có biện pháp thoát thân thời gian dài, không thể tới đây cùng nhau dò xét với ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn đi xuống điều tra, phía dưới này còn không biết là tình huống như thế nào, ngươi phải nghìn vạn lần cẩn thận."

Gã nhìn nhìn xung quanh, chỉ tới phía trên tường viện dưới mái hiên trước cửa vào phòng ngủ, "Nếu muốn tiến địa đạo, trước đó hãy đặt một cục đá phía trên tường kia, vạn nhất không nhìn thấy ngươi, chúng ta cũng có thể biết rõ ngươi là tại trong địa đạo xảy ra chuyện, không quản có thể cứu ngươi hay không, tối thiểu cũng biết phương hướng gặp chuyện không may, dễ nghĩ biện pháp."

Dữu Khánh ừ một tiếng, thấy gã lại đi lấy tiểu cẩu trong tay Mục Ngạo Thiết, lúc này bắt cổ tay gã lại, "Ta nói a, công lao này không thể luôn dành cho một mình ngươi đi, lại là ngươi tìm được tiểu cẩu, vậy được sao? Ta thì không nói, lão Cửu vẫn còn đang làm cu-li a, ngươi cũng phải cho hắn lập công a?"

Nam Trúc đẩy tay hắn ra, "Ngươi nhìn hai người các ngươi xem, ta là loại người đó sao? Công lao của hạ nhân có gì hay mà đoạt, chút nát công lao này, nếu chia sẻ cho nhau liền không đủ để nhét kẽ răng. Công lao dành cho một mình ta thì khác rồi. Hiện ta đã có thể đi vào cổng nội viện, nếu tiếp tục tích lũy công lao, nói không chừng có thể đổi một thân thanh y, vậy thì có thể đi lại ở bên trong đình rồi, đến lúc đó tìm hiểu cái gì cũng thuận lợi hơn."

Hai người còn lại nghe gã nói vậy thì sửng sốt một hồi, cảm giác hình như có điểm đạo lý.

Nam Trúc ôm tiểu cẩu xoay người rời đi, "Được rồi, từng người rời đi, đừng quá sát nhau."

Dữu Khánh: "Đừng nói là tìm được ở chỗ ta."

"Yên tâm, sẽ không, ta không có ngốc, ngươi tìm được, tại sao lại là ta ôm đi? Ta khẳng định sẽ nói tìm thấy trong bụi cây." Nam Trúc quay đầu lại đáp một câu, người đã đi đến cửa vào, nhẹ nhàng mở cổng viện ra, vươn đầu ra bên ngoài quan sát dò xét, sau khi xác nhận không có người liền cấp tốc lách người đi ra ngoài.

Dữu Khánh trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Lời tuy có lý, nhưng vì sao ta cảm giác như mình đã bị hắn lừa?"

"Không kỳ quái." Mục Ngạo Thiết ném xuống một câu hình như có ám chỉ, rồi cũng sải bước rời đi.

Dữu Khánh xoay người đi đến dưới mái hiên cầm lấy dụng cụ quét dọn, mở rộng cổng đi ra, nhấc chổi quét dọn đoạn đường do mình phụ trách.

Thật đúng là không có rác rưởi gì, cũng chỉ quét đi vài miếng lá cây, sau đó kèm theo cơm và thức ăn còn thừa lại cùng nhau đổ xuống khu vực đổ rác chỉ định.

Trở về, hơi chút rửa mặt, lại đi ra.

Sáng sớm vắng vẻ, được hai cái bánh ngô.

Còn có kẹp theo dưa muối không biết làm từ thứ gì, nghe người bên cạnh bàn nói, là dùng lớp ngoài của quả dưa mà các chủ nhân nội trạch không ăn để làm.

Những thứ này, tựa hồ không phải do cùng một đầu bếp làm, Dữu Khánh còn miễn cưỡng có thể ăn được.

Đề tài nói chuyện nhiều nhất bên trong nhà ăn chính là vị Ngũ thiếu gia đề danh Bảng Vàng sắp về tới nơi kia.

"Phùng quản sự đã nói rồi, bên trên đã bảo người đưa tới cho Tây tạp viện chúng ta một con heo và một con dê, hôm nay sẽ làm thịt khao mọi người."

"Không chỉ vậy a, bên trên còn bảo bên này báo cáo số lượng người, chỉ cần Ngũ thiếu gia vừa trở về, liền án theo số người phát tiền mừng, mỗi người một trăm đồng!"

"Oa, cũng giống như lần Ngũ thiếu gia đề danh Bảng Vàng kia a!"

"Đúng vậy, từ trước tới nay vị tiến sĩ thứ mười bảy của Văn thị xuất thân tại Đại phòng, vâng Thánh ân áo gấm về nhà, Đại phòng trên mặt có vinh quang a."

"Tiến sĩ thứ mười bảy của Văn thị, có tiến vào Nhất giáp không?"

Nói ra lời này chính là Nam Trúc.

Dữu Khánh nghe tiếng nhìn tới, phát hiện luận về tìm hiểu tin tức các loại, vẫn là Nam Trúc càng thích hợp, chỉ cần có cơ hội liền sẽ thừa dịp mà chen vào hỏi thăm, Mục Ngạo Thiết thì như một khối gỗ, không nói chuyện chút nào, là loại người dù biết rõ cũng sẽ không mở miệng.

Hiện trường yên tĩnh một chút, sau đó có người bắt đầu mở lời nói giúp Văn thị.

"Nhất giáp chỉ có mấy người? Là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa ba người! Muốn thi đậu Nhất giáp, đã không chỉ cần học vấn, còn phải có vận khí."

"Đúng vậy, có thể vào kinh đi thi đã là tài tử xuất sắc của mỗi Châu, Ngũ thiếu gia sau cùng có thể tại trong đông đảo anh tài tinh nhuệ danh liệt trước ba mươi lăm, đó đã là nhân vật khó lường rồi."

Trong một mảnh âm thanh ầm ĩ, Dữu Khánh ngồi ở trong góc im ắng, trong đầu không biết vì sao nghĩ đến Minh tiên sinh sống bừa bãi nửa cuộc đời, nghĩ đến bộ dạng Minh tiên sinh múa bút thành văn giống như điên cuồng, không biết Minh tiên sinh bây giờ sống thế nào rồi.

Biểu hiện của vị Minh tiên sinh kia tại trong kỳ thi đại khảo, với hắn mà nói, đến nay y nguyên là một câu đố, đến nay y nguyên không nghĩ ra, người có thể chỉ dạy ra được một số tiến sĩ tốt, tại trong trạng thái tinh thần uể oải không phấn chấn tùy tiện viết viết là có thể đáp đề được bốn khoa đầy điểm, vậy mà lại sẽ thi liên tục nhiều lần như vậy vẫn thi không đậu, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Mà vận mệnh của hắn cũng bởi bài đáp đề mà Minh tiên sinh liền mạch lưu loát viết ra kia làm thay đổi.

Vận mệnh giống như tại đó đào một cái hố chờ hắn, trốn cũng trốn không thoát, hãm hại hắn không còn cách nào khác...

Đến nửa buổi sáng thì Trung môn của Chính môn Văn phủ mở ra, bày ra tư thế nghênh đón quý khách.

Bao gồm cả Tây tạp viện ở trong đó, gần như toàn bộ đều được triệu tập đến, đại môn trong ngoài, đám gia đinh phân chia ở hai bên, đứng chờ.

Mặt trời lên cao hơn, đứng lâu ở bên ngoài, đầu trống phơi nắng có chút choáng váng, Dữu Khánh cũng xen lẫn trong đám người.

Ở bên ngoài nữa thì tụ tập không ít bình dân bách tính hiếu kỳ, đều biết rõ quý nhân của Văn phủ sắp trở về rồi.

Lóc cóc, lóc cóc...

Một kỵ binh chạy nhanh đến, xông qua đại kiều, xuyên qua cổng chào cao to, thẳng đến Văn phủ, tại ngoài cổng lớn siết cương dừng lại, nhảy xuống tọa kỵ liền chạy vào bên trong phủ, vừa chạy vừa hô lớn: "Tới rồi, tới rồi, Ngũ thiếu gia trở về rồi."

Người vây xem lao nhao ngoi đầu lên.

Bên trong đại môn rất nhanh lại xuất hiện một đám người, các chủ nhân Văn phủ cuối cùng đã hiện thân, già trẻ lớn bé, cả trai lẫn gái, một đám đông.

Một lão già đi giữa một đám người vây quanh, cẩm y hoa phục, diện mạo hiên ngang, râu và lông mày trắng như tuyết, sắc mặt hồng nhuận trái lại không thấy vẻ gì già cả.

Người không biết vừa nhìn như vậy cũng biết là tộc trưởng Văn gia đã tự mình lộ diện.

Ánh mắt Dữu Khánh nhạy cảm chắm chú vào một nữ tử váy dài khoác sa y màu xanh biếc ở một bên nâng đỡ cánh tay tộc trưởng.

Văn tĩnh là ấn tượng đầu tiên khi vừa nhìn thấy.

Tóc mây đen nhánh, mặt mày như họa, làn da trắng nõn và đôi mắt sáng trong veo có cảm giác gột rửa bụi trần, trong mắt có sự khiêm cung dè dặt, trước mắt bao người thì có dáng vẻ thục nữ ngượng ngùng nhưng cũng không thiếu sự tự nhiên phóng khoáng của người nhà giàu sang, hình dáng thân thể thanh xuân uyển chuyển dưới lớp sa y.

Là một loại văn tĩnh duyên dáng yêu kiều, nổi bật lên ở giữa trong đám người, thần vận có sự quyến rũ mà không khêu gợi, thoạt nhìn chính là được thấm đẫm trong hương thơm sách vở, chân chính đảm đương được bốn chữ "Tú ngoài tuệ trong".

Lại thêm tuổi tác tương đương, tiếng lòng Dữu Khánh lập tức bị kích thích, ánh mắt bị hấp dẫn, hiện tại hắn chỉ muốn biết nữ tử này là ai, không quan tâm gì nữa, trực tiếp hỏi gia đinh ở bên cạnh, chỉ chỉ hỏi: "Nữ tử xinh đẹp bên cạnh Tộc trưởng là ai vậy?"

Người kia liếc nhìn hắn trên dưới một cái, đáp, "Ngoại trừ Tam tiểu thư còn có thể là ai?"

Dữu Khánh a một tiếng, thì ra đó là Văn Hinh, lão Thất nói không sai, quả nhiên xinh đẹp.

Nguyên nhân chính là vì như thế, trong lòng hắn dâng lên tiếc nuối, sinh không đúng lúc, người ta đã có hôn ước rồi, nữ nhi của loại đại hộ nhân gia này, mình chỉ là một tiểu tử nghèo muốn cái gì cũng không có, tại bên cạnh nhìn xem thì được, không tới phiên mình làm mộng tưởng hão huyền.

Ngay tại lúc tâm tư hắn đang đắn đo suy tính thiệt hơn thì một tràng tiếng pháo đùng đoàng đột nhiên vang lên, tiếp đó là âm thanh khua chiêng gõ trống như sấm dậy, kèn Xô-na vang lừng.

Xe ngựa đặc biệt được phái đi nghênh đón đã xuất hiện, xe ngựa bình thường không chịu nổi tiếng pháo hù dọa.

Đám hạ nhân ở hai bên hoan hô như sấm dậy, trầm trồ khen ngợi không ngừng, phi thường náo nhiệt.

Xa giá đi qua trước mắt Dữu Khánh, thẳng đến trước bậc cấp đại môn mới dừng lại, từ trên bước xuống một người trẻ tuổi thân mặc quan bào bát phẩm màu xanh sẫm, bước lên bậc thang hàn huyên cùng người nhà một chút rồi cùng nhau tiến vào bên trong phủ, cứ như vậy biến mất.

Dữu Khánh "Xùy" một tiếng, cảm thấy buồn cười, từ đầu tới đuôi ngay cả mặt mũi người ta cũng trông thấy, vậy mà lo lắng bị người ta nhận ra, thật sự là có chút dư thừa, không nhìn ra được Văn Ngôn An kia dung mạo thế nào, trái lại nhìn ra được quan phẩm tăng rất nhanh, nhớ được những người Nhị giáp kia đều là bắt đầu từ Tòng Cửu phẩm, vị này chỉ trong thời gian ngắn ngủi một năm đã bước vào hàng ngũ Bát phẩm rồi.