Bán Tiên

Chương 87: Tiêu rồi




Vấn đề then chốt là Dữu Khánh mà gã quen biết cũng không đọc sách viết chữ, ngay cả một nửa vật phẩm của người đi học cũng không mang theo trên người, ở chung mấy tháng đều như vậy, mỗi ngày tại đó chơi đùa côn trùng, ngay từ đầu đã không giống một người học hành, càng giống như một đạo tặc che mặt, có quá nhiều việc không có nguyên tắc, mọc một trăm con mắt cũng nhìn không ra kẻ này có thể có tiền đồ như trước mắt này a!

Một người không có nguyên tắc như thế, một người mỗi ngày chỉ nằm chơi đùa, vậy mà chơi đùa ra danh Hội Nguyên, còn là đầy điểm, việc này phải đến đâu phân rõ phải trái a?

Đương nhiên, nếu tỉ mỉ suy nghĩ thì trước đó cũng vẫn là có vết tích có thể lần theo, chính là tại lần đoán đố chữ trong Văn Hoa học viện Liệt châu kia, vị Sĩ Hành huynh kia cũng đã một lần thể hiện cho gã thấy thiên phú phi phàm của mình.

Ai! Hứa Phí trong lòng thổn thức, có khả năng thật sự là thâm tàng bất lộ đi!

Tô Ứng Thao lập tức tiếp lời Chiêm Mộc Xuân nói, "Việc này cũng không phải là Chiêm huynh nhìn nhầm, chúng ta lại chẳng phải là cũng không nhìn ra được, Sĩ Hành huynh kia... Xác thực là người phi thường, tư chất ngút trời, không thể so. Nhưng mà Chiêm huynh ngài thi cũng không tệ, xếp hạng mười ba, nghĩa là Giải Nguyên lang của Liệt Châu đè trên Giải Nguyên của hơn ba mươi châu kia, văn đàn sĩ khí Liệt châu tất sẽ đại chấn!"

Chiêm Mộc Xuân đối với kết quả mình đạt được cũng không có gì không hài lòng, cũng rất cao hứng, vô luận là đối với bản thân mình hay là đối với người nhà đều có cái để nói, nhưng vẫn là than thở: "Cùng so với Sĩ Hành huynh, thật sự thua chị kém em, hạt gạo so với ánh sáng, không thể so sánh. Một khi thành tích của Sĩ Hành huynh truyền trở về Liệt Châu, các sĩ tử tất nhiên sẽ chạy nhanh về thông báo, bọn ta thân là cử tử Liệt Châu đồng khóa, cùng có quang vinh đi!"

Mấy người gật đầu phụ họa, Phòng Văn Hiển chợt nhìn thấy Hứa Phí trầm mặc lặng lẽ, vội nói: "Kết quả thi của Hứa huynh cũng không tệ."

Lời này vừa nói ra miệng, không phải nói ba vị khác, ngay cả chính y đều cảm thấy lòng chua xót.

Thân là Liệt châu Giải Nguyên, Chiêm Mộc Xuân thi đậu Cống bảng, bọn họ không lời nào để nói, thực lực người ta thể hiện rõ ràng, nhưng Hứa Phí thì tính là chuyện gì xảy ra, thi Hương xếp hạng hơn một trăm, cũng có thể lên bảng, khiến bọn họ xếp ở tương đối phía trước làm sao chịu nổi?

Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, thi Hương xếp hạng hơn một trăm còn có một người, thành tích thi cử của người ta càng khoa trương hơn, đem so sánh, Hứa Phí liền không khoa trương chút nào rồi. Đánh giá có khả năng Hứa Phí vốn là có chút thực lực, chỉ là tại thi Hương không phát huy ra, có thể đạt đệ nhất khi đoán đố chữ tại Văn Hoa học viện có khả năng đã thuyết minh được một ít vấn đề.

Được người khen ngợi, Hứa Phí chột dạ, tự gã biết rõ thành tích của mình là làm sao mà có, vội nói: "Xếp hạng một trăm năm mươi lăm không được tốt lắm, có khả năng chỉ là vận khí tốt."

Kỳ thực gã muốn đạt thành tích cao hơn một chút, kết quả biết trước được đề thi nhưng văn chương cũng không thể tiến được vào trong vòng một trăm, thật sự là lần này tới kinh dự thi đều là tinh anh sĩ tử của mỗi châu, không thể để hã được như nguyện.

Tô Ứng Thao nói: "Hứa huynh, lời này của ngươi chính là đang đánh mặt bọn ta rồi, ngươi đã thi đậu, chúng ta thi rớt rồi."

Phan Văn Thanh: "Hứa huynh, mỗi châu hơn một vạn người ganh đua cao thấp, có thể danh liệt một trăm năm mươi lăm đã là rất giỏi rồi."

Trong lòng chua xót, khó chịu, ngoài miệng vẫn phải khen ngợi người ta, Chiêm Mộc Xuân nhìn nhìn dáng vẻ bốn người, hơi mỉm cười, có vài thứ trong lòng biết rõ ràng là được, nhấc tay vỗ bờ vai y, "Không sao, khóa tới tiếp tục thi, dựa vào thực lực của các ngươi vẫn còn có cơ hội." Dứt lời liền đi về phía công bố bài thi.

Những người khác tự nhiên là cùng đi theo.

Có bốn người Tô Ứng Thao ra sức mở đường, Chiêm Mộc Xuân và Hứa Phí rất nhanh liền xuyên qua đoàn người đi đến phía trước nhất, thuận lợi nhìn thấy được tập bài thi Hội Nguyên được nhiều người tụ tập tới nhất.

Sau khi đọc tỉ mỉ một lượt, Chiêm Mộc Xuân chợt tự đáy lòng tán thưởng, "Một sớm nhập triều Quân vương điện, kết thúc sinh tiền thân hậu danh... Phóng đại nỗi lòng và khát vọng của vô số cử tử, hào hùng vạn trượng! Triêu Thiên Khuyết, kết thúc sinh tiền thân hậu danh, tên bài thơ cùng một câu cuối cách xa phối hợp, hết sức xuất sắc, luận 'Công danh' không xuất phát tại cái này, dùng khí thế nuốt sơn hà đáp lại đề thi, bài thơ này đáp với đề này, đáng được đầy điểm!"

Tô Ứng Thao cũng nhịn không được chân tình khen một câu, "Khí phách và hùng tâm của Sĩ Hành huynh quả thật không tầm thường!"

Phan Văn Thanh cười khổ: "Như lời Chiêm huynh nói, khí nuốt sơn hà! Lúc tại trường thi, khi Sĩ Hành huynh hạ bút, sợ đã là chí tại nhất định phải được!"

Ngón tay Hứa Phí rờ rờ khóe miệng, đọc lui đọc tới bài thơ này tại sao đều cảm thấy không chút nào giống với Dữu Khánh trong ấn tượng của gã. Gã không nhìn ra được khí phách của tên kia, trái lại nhìn ra mấy phần khí chất hãm hại lừa gạt, gã thật sự là khó mà tưởng tượng nổi một kẻ muốn tiền không tiếc mạng như vậy có thể viết ra loại lời văn câu chữ chứa đựng ý chí, lòng dạ, quả thực có phần không còn thiên lý rồi!

Nhưng gã cũng từng nhìn thấy chữ viết của Dữu Khánh, đã nhìn thấy khi thi đoán đố chữ, chữ Dữu Khánh xác thực viết đẹp, bây giờ vừa nhìn xem gã liền nhận ra được.

Một đám người cũng bùm bùm hùa vào cùng khen, Chiêm Mộc Xuân lại không có them gia vào, cẩn thận xem xét những bài thi khác, không giống như thơ, sau khi xem lại lần nữa cảm thán, "Liền mạch lưu loát, giống như là một kiệt tác liền mạch lưu loát! Bệ hạ vâng mệnh tại Thiên..." Đọc một câu này, lại lần nữa lắc đầu cảm thán, "Sĩ Hành huynh có bút pháp thần kỳ vẽ rồng điểm mắt, có đại tài bút chuyển Càn Khôn, ta không bằng vậy!"

Khi mấy người xem đã hết hứng thú, lại đẩy đám người ra đi xem bài làm của những người khác, Chiêm Mộc Xuân vẫn y nguyên tự đáy lòng cảm khái một câu, "Hôm nay có thể kiến thức được hùng văn của Sĩ Hành huynh, kích động tận phế phủ, được lợi rất nhiều, chuyến đi này không tệ, chuyến đi này không tệ!"

Tại khi mấy người ly khai nơi này không bao lâu, một chiếc xe ngựa cũng dừng lại tại phụ cận đầu phố.

Bên trong xe ngựa, mặt Dữu Khánh không biểu tình, dáng vẻ gợn sóng không sợ hãi xốc lên màn xe, bước xuống xe ngựa.

Đi theo sau xuống xe, Đỗ Phì nhìn thấy âm thầm gật đầu, gặp gỡ việc vui thiên đại như thế vẫn có thể thể hiện ra vẻ không quan tâm hơn thua như vậy, thật không hỗ là công tử được A đại nhân dạy bảo ra, xác thực rất có phong cách của cha!

Ông ta là sau đó đuổi theo Dữu Khánh, tại kinh thành không thể phóng ngựa, sợ Dữu Khánh gặp chuyện không may, cưỡng ép kéo vào trong xe ngựa đưa đến đây.

Hai người vừa mới rời đi, đám Tiểu lại Liệt Châu hội quán cũng cùng đến rồi.

Nam tử gầy gò xốc màn xe lên nhìn, thấy bên trong trống trơn, lập tức quay đầu lại nói với xung quanh: "Còn ngốc ra đó làm gì, đi tìm người a!"

Mọi người lập tức nhảy xuống ngựa tìm cọc buộc ngựa lại.

Dữu Khánh đã đứng ở dưới bài lâu, mắt mở trừng trừng nhìn thấy được đại danh trên bảng, ba chữ 'A Sĩ Hành' kia thật sự là vô cùng bắt mắt, nhìn thấy mà giật mình.

Tận mắt nhìn thấy, khóe miệng Đỗ Phì căng ra, viền mắt cũng đỏ lên, thầm nghĩ, lão đại nhân trên trời có linh thiêng có thể yên nghỉ rồi!

Một tiếng không thốt, Dữu Khánh lại quay đầu bước đi, năng lực phán đoán cơ bản vẫn có, nơi công bố bài thi thấy người ở nơi nào nhiều liền đi vế phía đó, đi đến trước đám người nhấc tay đưa lên đẩy gạt hai bên liền tiến vào, dựa vào tu vi của hắn, một đám người thường làm sao ngăn cản được.

Đứng ở phía trước bài làm quen thuộc, Dữu Khánh vừa nhìn thấy chữ viết kia, trên khuôn mặt vẫn luôn không có biểu hiện gì cuối cùng đã bắt đầu thoáng hiện thần sắc tuyệt vọng.

Hắn không tin, dù cho tận mắt nhìn thấy người báo hỉ, dù cho trong lòng hắn đã rất hoảng loạn, nhưng vẫn là không tin.

Làm sao có khả năng thi đậu? Càng không thể có chuyện thi đậu Hội Nguyên, còn con mẹ nó Hội Nguyên đầy điểm nữa? Nói láo cũng không tìm đúng người!

Cho dù là vừa rồi nhìn thấy xếp hạng độc chiếm ngôi đầu trên Bài lâu, dù cho trong lòng hắn càng hoảng loạn hơn rồi, nhưng vẫn là không tin.

Lão tử chính mình làm bài thi, bản thân lão tử không biết sao? Phía sau nhất định có người đang làm trò quỷ!

Thẳng đến giờ này khắc này, khi tận mắt nhìn thấy bài thi của mình, tận mắt thấy đến bài thi với chữ viết tay của mình, cuối cùng nỗi hoảng loạn trong lòng mới không giữ được nữa, cuối cùng mới có dấu hiệu muốn sụp đổ.

Nhưng hắn y nguyên nỗ lực trấn định, nghiêm chỉnh xem kỹ nội dung, xem có người giở trò hay không?

Có khả năng, nói không chừng là cửu nhân của A Tiết Chương phát hiện con trai của A Tiết Chương đã tới, cố ý động tay động chân gì đó.

Nhưng mà đã xem lại hết bốn bài làm cũng không phát hiện thấy bất cứ vấn đề gì, chính là nguyên xi bài làm của hắn, không sai, hắn có thể đọc thuộc ra nội dung, sẽ không nhớ lầm.

Một tia lý trí hiện lên trong đầu cũng đang nói với hắn, cừu nhân của A Tiết Chương có bệnh sao, tại trong trường thi giúp ngươi động tay động chân nguy hiểm như thế sao, ý nghĩa ở đâu?

Có phải chấm lầm bài thi hay không?

Hắn thuộc lòng Thiên Phú luận kia, lời văn khó hiểu, mặc dù hắn không hiểu nhiều nhưng chí ít vẫn biết chữ a, mình vẫn có thể xem hiểu đại khái ý tưởng chung a? Đáp đề rõ ràng đã đáp lệch đề thi, lệch khuôn mẫu, vậy mà lại còn có thể chấm đầy điểm? Khi dễ lão tử chưa từng nghiêm chỉnh đi học sao?

Chính là bởi vì trước đó hắn đã xem bài đáp đề của Minh tiên sinh, căn cứ nội dung phá đề của Minh tiên sinh, cảm thấy Minh tiên sinh ngay cả đề cũng đáp lệch rồi, với trình độ này, thảo nào thi chín lần không đậu, vì vậy hắn mới triệt để yên tâm dùng đáp án của Minh tiên sinh.

Nào ngờ, kết quả bây giờ lại nói cho hắn biết, đáp án lệch đề kia vậy mà đạt được đầy điểm, ngươi bảo hắn làm sao tiếp thu?

Hắn có thể mặt không biểu tình từ Chung phủ một đường chạy tới nơi đây không phải không có nguyên nhân, ngay cả bọc bọc đồ đạc rời đi cũng đã thu dọn xong hết, đã chuẩn bị ngả bài để rời đi, lại xuất hiện cái báo hỉ gì đó tổ tông nó, nói hắn thi đậu Hội Nguyên đầy điểm, trời sụp cũng không kéo theo như vậy.

Hiện tại hắn rất muốn gào một tiếng, là tên giám khảo chó chết mắt mù nào chấm bài thi?

Nhưng lý trí trong đầu lại lần nữa nói cho hắn biết, bài thi có thể lấy ra công bố, khác biệt có lớn cũng không thể lớn đến mức thái quá như hắn tưởng tượng!

Nguyên nhân chính là vì như thế, vẻ mặt nhìn chằm chằm bài thi của hắn liền ngay cả răng cũng nhe ra, khuôn mặt dữ tợn, song quyền nắm chặt đến mức đốt ngón tay ba ba rung động, hận không thể ngay bây giờ bắt lấy Minh tiên sinh tới đây cuồng đập một trận, không chặt thành thịt nát đều khó mà tiêu mối hận trong lòng, thật sự là tức giận vô cùng, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua kẻ nào không có nguyên tắc như thế!

Ngươi mẹ nó thi chín lần thi hơn hai mươi năm đều thi không đậu, tùy tiện giúp lão tử giải đề một lần liền thi đậu rồi, vội vã một buổi chiều làm ra đáp án, ngay cả kiểm tra sửa chữa cũng không làm liền có thể thi đậu Hội Nguyên, còn là trong trạng thái một đêm trước đó ngủ không ngon giấc mà làm ra đáp án liền thi lấy cái đầy điểm!

Cho hắn một vạn lí do hắn cũng không thể tiếp nhận được a!

Tìm không ra bất cứ lí do gì để thi đậu a!

Tìm không ra lí do nào để có thể té vào trong cái hố lớn như vậy a!

Thi chín lần thi hơn hai mươi năm đều thi không đậu, Dữu Khánh hắn nhúng tay kêu tùy tiện viết một cái đáp án liền thi đậu rồi? Ngươi thi đậu cũng thôi đi, còn đậu Hội Nguyên? Như vậy còn chưa hết, còn có thể thi đậu cái Hội Nguyên đầy điểm trăm năm khó gặp? Chỉ với điều này, ngươi nói ngươi là 'Ngọ Hậu tiên sinh' thi chín lần đều thi không đậu kia sao?

Hiện tại hắn muốn đem bài thi trên tường kéo xuống trực tiếp ăn vào bụng, sau đó vươn ra hai cái ngón tay chọc mù đôi cẩu mắt của mình, để tạ lỗi với A Sĩ Hành!

Tìm ai đáp đề không tốt, tùy tiện tìm người nào cũng được a, vì sao phải tìm tới lão 'Ngọ Hậu tiên sinh' kia?

Lý trí trong lòng lại nói cho hắn biết, nếu cho hắn một lần cơ hội khác, khả năng hắn vẫn sẽ tìm Minh tiên sinh để làm đáp án.

Còn có người nào so với một kẻ làm sao thi cũng thi không đậu càng an toàn hơn sao?

Đỗ Phì không biết từ lúc nào đã chen đến bên cạnh Dữu Khánh, tuy rằng ông ta nhìn đáp đề cũng không hiểu nhiều, nhưng tận mắt nhìn thấy đến bài thi đầy điểm trên bia, cảm thấy hẳn chính là tốt, nhẹ giọng nói: "Hẳn nên tìm giấy bút sao chép lại, trở về, khẳng định viên ngoại sẽ muốn một bản, tránh phải bảo người lại đi một chuyến. Đúng rồi, ngươi còn nhớ trong đầu không? Nếu có thì ngươi trở về viết ra càng tốt."

"Viết cái đầu ngươi!" Dữu Khánh ngay lập tức quăng ra một lời thô tục với người mà chính hắn bình thường vẫn luôn mồm xưng 'Đỗ thúc', nói xong quay đầu đi ngay.

Đỗ Phì sững sờ tại chỗ, cho rằng mình nghe lầm rồi.

Dữu Khánh đi ra đám người, ngửa mặt nhìn trời, hắn ở trong lòng tâm hung hăng làm ra quyết định, muốn dùng tư cách Chưởng môn thiết lập quy củ mới đối với đệ tử Linh Lung quan, muốn làm Chưởng môn nhất định cần phải học hành!