Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 43




Đêm khuya, tôi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh nên biết là Nhiễm Thanh Trang đã về rồi.

Hắn có một thói quen đó là việc đầu tiên sau khi về là phải đi tắm. Tôi đợi một lát, sau khi chắc chắn rằng hắn đã vào phòng tắm rồi mới đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Trong nhà đều là camera giám sát thực sự rất bất tiện, may mà trong phòng tắm vẫn là nơi sạch sẽ, nếu không thì thật sự không biết rằng hai chúng tôi phải giao tiếp kiểu gì. 

Lúc tôi mở cửa bước vào phòng tắm, Nhiễm Thanh Trang đang cởi quần áo. Trong nháy mắt khi cảm nhận được dòng khí, hắn lập tức dừng động tác lại, ánh mắt sắc nhọn bắn về phía tôi.

Cảm giác kinh hãi khi bị động vật ăn thịt cỡ lớn nhắm vào đập cả vào mặt khiến tôi như bị đóng đinh tại chỗ, tim đập mạnh đến nỗi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng rất nhanh sau khi nhìn rõ là tôi, cơ bắp đang căng chặt, tràn đầy sức lực trên cả người Nhiễm Thanh Trang dần thả lỏng ra từng chút một, sát khí trong mắt cũng nhanh chóng biến mất. Hắn hơi nhíu mày, cởi hẳn áo, lộ ra thân trên cường tráng, xoay người mở vòi hoa sen trong bồn tắm.

Hắn không nói một lời, dựa người vào tường, kiên nhẫn chờ tôi tự mở miệng giải thích, đồng thời lấy bao thuốc từ trong túi quần ra, bắt đầu nuốt mây nhả khói ở trước mặt tôi.

Sống lưng tôi áp vào cánh cửa, lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi ẩm ướt, nhất thời không biết mở lời thế nào.

Cứ giằng co như vậy hết nửa điếu thuốc, Nhiễm Thanh Trang không nhịn được nữa, hắn gạt tàn thuốc xuống bồn cầu, phá vỡ sự im lặng nói: “Có chuyện gì?” 

Tôi lén lút siết chặt nắm tay đi đến trước mặt hắn, dùng âm lượng nhỏ nhất hỏi: “Cậu chắc chắn trong này không có bất kỳ máy nghe trộm hoặc thiết bị theo dõi gì đúng không?” 

Hắn không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Nội dung của việc này quá nhạy cảm, cho dù hắn chắc chắn rồi nhưng tôi vẫn không dám nói to, chỉ nhích người đến gần hắn hơn, dùng âm lượng gần bằng tiếng thở để nói: “Nếu như… Nếu như tôi bị Kim Thần Tự bắt với lý do là nội gián, cậu có cách nào cắt đứt sạch sẽ quan hệ với tôi, an toàn thoát thân không?” 

Nhiễm Thanh Trang nghe vậy nheo mắt lại, lộ ra biểu cảm hơi mê man.

“Cậu muốn làm gì?”

“Tôi với cậu nhiều năm không gặp, tình cũ lại cháy, mấy năm nay chúng ta chưa từng gặp nhau, cậu hoàn toàn không biết ngoài công việc trong ban nhạc ra tôi còn có một thân phận khác. Từ lúc bắt đầu tôi đã lợi dụng cậu, toàn bộ những việc lấy lòng cậu chẳng qua chỉ vì muốn lấy được tin tức của tập đoàn Hợp Liên từ trên người cậu.” Tôi nắm bàn tay đang cầm điếu thuốc của hắn, dùng ngón tay cái gãi nhẹ lên mu bàn tay hắn: “Hoặc không cần giải thích, cứ để bọn họ tra, dù sao tôi cũng rất trong sạch, mấy năm nay quả thật chưa từng xuất hiện cùng với cậu, tra từ phía tôi sẽ không thấy bất cứ thứ gì. Miễn là cậu cứ cố sống cố chết nói không biết tôi muốn làm gì thì bọn họ sẽ không có cách nào để động đến cậu.”

Hắn không để ý tôi đang nói cái gì, chỉ dùng tay còn lại nắm lấy áo của tôi, túm người tôi về phía hắn, trên miệng vẫn lặp đi lặp lại: “Cậu muốn làm cái gì?” Không thay đổi gì, trừ tiếng gằn từng chữ càng lúc càng nặng.

Tôi dùng tư thế kỳ quặc ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn. Chuyện đã đến nước này rồi, tôi quyết định thoải mái nói toạc hết ra.

“Tôi sẽ tìm cách vẽ một bản đồ con đường bí mật cho cậu, có nó, cậu có thể làm mọi việc thuận tiện hơn.”

Nhiễm Thanh Trang cuối cùng cũng thông suốt toàn bộ những gì tôi nói, sửng sốt một lát rồi buông áo của tôi ra. Hắn nhìn sang tay còn lại, phát hiện vẫn đang bị tôi nắm thì hất tay tránh, sau đó ném điếu thuốc đã tàn xuống bồn cầu bên cạnh, rất nhanh sau đó đã đưa ra câu trả lời.

“Không cần.” Hắn từ chối, dựa lưng vào tường: “Những lời tôi từng nói sao cậu luôn không chịu nghe? Cậu vẽ bản đồ con đường bí mật cho tôi? Vẽ thế nào, tự mình đi một lần à? Lần trước không bị người khác phát hiện là do cậu may mắn, cậu nghĩ lần nào cậu cũng may mắn như vậy sao?”

Tôi đã nghĩ về tất cả các khả năng, đương nhiên cũng đã nghĩ tới những gì hắn nói.

“Tôi sẽ rất cẩn thận để không ảnh hưởng đến cậu. Nếu bị người khác phát hiện, tôi sẽ nói đang chơi cùng cậu chủ nhỏ. Trước kia, tôi đã từng chơi trốn tìm cùng thằng bé, con đường bí mật quả thật cũng là thằng bé chủ động nói cho tôi biết. Nếu như bọn họ không tin, hỏng bét nhất cũng chỉ là tôi bị kéo xuống biển cho cá mập ăn, cậu vẫn có thể toàn thân trở ra.”

“Cậu không được đi.” Nhiễm Thanh Trang căn bản không buồn nghĩ tôi đang nói cái gì, chỉ phủ định hoàn toàn, một mực kiên trì.

Nếu như hắn nói mình có kế hoạch khác thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ lại như vậy, thật giống như trong lúc vô tình đã bị tôi đoán trúng bước tiếp theo của hắn. 

Tám chín phần mười hắn cũng nghĩ tới chuyện ra tay từ con đường bí mật nhưng vẫn luôn không tìm được cách để vào, đang bó tay không có biện pháp. Tôi đột nhiên lại chủ động xin đi giết giặc, theo lý mà nói đây chính là cơ hội trời cho, nhưng hắn không có cách nào yên tâm cho tôi xông vào nguy hiểm.

Tôi mấp máy môi, không định tranh luận với hắn: “Tôi đã quyết định rồi.”

Đúng là Kim Thần Tự không thể giết sạch từng người xung quanh để diệt trừ nội gián, nhưng anh ta vẫn có thể dùng mọi cách để bắt được con chuột là Nhiễm Thanh Trang đang ẩn núp bên cạnh ra rồi loại bỏ. Đó hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi, có thể là hôm nay, có thể là ngày mai, rồi sẽ có một ngày hắn bị vạch trần. Càng để lâu thì càng nguy hiểm, Kim Thần Tự không bắt được nội gián thì tuyệt đối sẽ không ngừng lại, tình cảnh lúc này thậm chí đã gấp đến độ phải giành giật từng giây. 

Trên trán Nhiễm Thanh Trang nổi lên gân xanh, phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi, ngay cả giọng nói cũng bất giác nâng cao: “Không được! Cậu rời đi ngay lập tức cho tôi, ngày mai rời khỏi đây ngay!” 

Tôi cười: “Ừm, đợi tôi làm xong chuyện này rồi sẽ đi, nhất định sẽ đi.”

Hắn hoàn toàn không hiểu vì sao tôi còn có thể cười được, hắn đúng là sắp bị tôi làm cho tức chết rồi.

“Quý Ninh!”

Tôi sợ giọng hắn quá lớn dẫn đến bên ngoài cũng nghe thấy được, vội vươn tay đè ngón tay lên môi hắn.

“Tôi không sao cả, cậu có thể thỏa thích sai khiến tôi, lợi dụng tôi để tôi làm việc giúp cậu, không sao hết.” Ngón trỏ và ngón áp út rơi trên cánh môi mềm mại của hắn, tôi nhìn chằm vào nơi đó, nhẹ giọng nói: “Cậu quên tôi đối xử với cậu thế nào rồi sao? Chỉ vì một cái học bổng mà tôi hại cậu bị đuổi học, hại cậu và Lâm Sênh phải tách nhau ra. Tôi chỉ là một kẻ tiểu nhân đê tiện, cậu còn băn khoăn cái gì?”

“Hãy nhớ kỹ cậu đến đây để làm gì, nhớ kỹ cậu là ai.”

Cả người Nhiễm Thanh Trang run lên, gỡ tay tôi xuống, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, nghiến răng nói: “Có thể cậu sẽ chết.”

“Tôi không quan tâm.” Cẩn thận nghĩ lại, đây cũng có thể là sự sắp đặt của ông trời. Khiến tôi mắc bệnh, khiến chúng tôi gặp lại nhau, khiến tôi có thể làm một điều cuối cùng gì đó cho hắn, chuộc lại tội lỗi đã phạm phải trong quá khứ. Chuyện này nhất định phải là tôi, ai khác cũng không được. Đây là số mệnh và cũng là điều tất nhiên.

“Vậy cậu quan tâm đến cái gì?”

Tôi đối mắt với hắn, nhìn vào con ngươi đen kịt của hắn. Nơi đó có những cảm xúc mạnh mẽ đang tuôn trào, tựa như bị sóng ngầm mãnh liệt cuốn trôi hết thảy, mặt băng cuối cùng cũng bắt đầu tan rã từ bên trong, nứt ra từng chút, không còn sự yên ả như ngày xưa.

“Tôi quan tâm cuối cùng cậu có thể sống sót được không.”

Lực tay đang nắm lấy ngón tay tôi siết mạnh hơn, lông mi tôi run rẩy, còn chưa kịp kêu đau thì Nhiễm Thanh Trang đã buông lỏng ra.

Tôi chỉ nghĩ là chúng tôi đã nói xong rồi, rõ ràng cả rồi, khẽ cười với hắn, xoay người muốn rời đi.

Tôi mới ra tới cửa thì cánh tay lại lần nữa bị túm lấy, kéo về phía sau. Lúc tôi lấy lại tinh thần, lưng đã đập lên gạch men sứ ẩm ướt, trước người đã bị Nhiễm Thanh Trang đè lên.

Hắn hôn lên môi tôi, hung mãnh cắn xé không chút dịu dàng, phảng phất như hận tôi đến cực độ, hận không thể uống máu nhai thịt tôi, xé thành từng mảnh nuốt vào trong bụng.

Tôi kinh ngạc trợn tròn hai mắt, cứng ngắc ở đó không dám cử động dù chỉ là một chút, đầu óc hoàn toàn kẹt cứng, hỗn loạn không chịu nổi.

Sao lại… Lẽ nào sau mất trí nhớ tôi lại bắt đầu sinh ra ảo giác?

Nhưng nếu như là ảo giác, vậy thì ảo giác này cũng thật quá rồi.

Lời tác giả: Ngại quá, hơi ngắn, ngày mai tranh thủ đăng thêm