Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển

Chương 8




Edit: Mộc Tử Đằng

Thẩm Lạc Dương mới vừa về đến nhà, khi anh vừa mới bật đèn lên liền nhìn thấy một bóng dáng từ ban công lầu trên nhảy xuống.

"Meo ~"

"Meo ~"

Trà Sữa đã từ trên ban công đi vào trong phòng khách, ngồi xổm xuống gần bên Thẩm Lạc Dương.

Thẩm Lạc Dương không nhịn được ngồi xuống, đưa tay vẫy vẫy về phía nó.

Trà Sữa lập tức tung ta tung tăng chạy qua, ngoan ngoãn ngồi xổm bên người anh.

Thẩm Lạc Dương vươn tay xoa xoa đỉnh đầu Trà Sữa.

"Làm sao, lại đến ăn cơm à?"

"Meo~."

Trên mặt Thẩm Lạc Dương luôn luôn không có biểu cảm gì bây giờ lại hiện lên một vài ý cưới, anh đứng dậy, đem áo khoác cởi ra rồi tùy ý ném lên sô pha, sau đó đi đến phòng bếp.

Trà Sữa cũng gắt gao đi theo qua.

Thẩm Lạc Dương từ trong tủ lạnh lấy ra thịt cùng với ít rau mới.

Rửa sạch sẽ xong liền bắt đầu làm bữa tối, anh thuần thục thái rau, rồi đem đi xào lên, trong phòng bếp lập tức tràn ngập mùi hương mê người.

Anh thành thạo xào đồ ăn, đột nhiên nghĩ đến thời điểm tan làm, Trần Nhiên nói với anh, Hứa Kiều cùng với Đàm Leng Keng chính là hai cô gái đã gặp trong buổi tối đó mà Hứa Kiều chính là người đã nôn lên người anh.

Quả thật anh không nói thật với Trần Nhiên, anh đã sớm biết, hơn nữa bọn họ cũng không biết, anh đã biết cô từ trước kia, anh cũng biết vì sao chỉ cần nhìn một cái anh liền biết đó chính là cô, Cũng có thể là do khi đó cô đang ở trong tay kẻ bắt cóc, rõ ràng thực sự sợ hãi, trên mặt tất cả đều là nước mắt, bộ dáng đó đã làm anh không thể không buông dao xuống.

Nghĩ đến cô, anh theo bản năng sờ lên cổ, lại phát hiện không có cái gì, tay mới chậm rãi hạ xuống.

"Thẩm đại ca, em cho anh tấm bùa hộ mệnh, không biết có hữu dụng hay không, nhưng vẫn hy vọng nó có thể bảo vệ anh bình an."

Anh nhớ tới hình ảnh cô tươi cười đem tấm bùa hộ mệnh đeo vào cổ anh, tuy rằng khi đó anh đối với cái bùa hộ mệnh rất khinh thường, bởi vì anh chưa bao giờ tin tưởng bùa hộ mệnh là có thể bảo vệ con người bình an, càng không tin Phật.

Nhưng anh lại không nghĩ tới, bùa hộ mệnh là bảo vệ anh, còn anh thì không thể bảo vệ cô.

"Meo ~"

Trà Sữa đột nhiên kêu một tiếng, đem Thẩm Lạc Dương đang từ trong trí nhớ kéo ra, anh nhìn nó liếc mắt một cái.

Nghĩ đến đêm qua, anh nhìn thấy biểu cảm của cô cũng đã biết, cô cũng nhận ra anh rồi, nhưng chỉ là nhớ tới chuyện đã nôn lên người anh chứ không phải là nhớ anh của 6 năm trước.

Nghĩ đến việc cô cũng không cần lấy lại cái bao gối đã chạy đi, mùa hè nóng nực còn mang khẩu trang, hôm nay buổi sáng còn làm bộ dáng che che dấu dấu, anh liền cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ còn sợ anh trả thù cô, anh lại cảm thấy không nhàn hạ thoải mái.

Hơn nữa cô của đêm qua với cô hôm nay xuất hiện tại võ quán như hai người khác nhau, cô gái này giống như có hai khuôn mặt, thật sự không thích chút nào!

Nghĩ đến đây, anh không khỏi nhìn thoáng qua Trà Sữa đang ngồi xổm trên sô pha, so với cô, anh cảm thấy thích vật nhỏ này hơn.

- -------------------------------------------

Mấy ngày gần đây, Hứa Kiều cảm thấy Trà Sữa nhà cô có gì đó không đúng.

Bởi vì cô phát hiện Trà Sữa nhà cô không hề động vào bữa tối, cô rõ ràng buổi tối mỗi ngày đều đổ rất nhiều thức ăn, ngày hôm sau cô nhìn thấy cái đĩa vẫn như cũ không vơi đi tí nào.

Cô không khỏi có chút lo lắng, chẳng lẽ Trà Sữa nhà cô bị bệnh kén ăn?

Bởi vì việc này, cô còn đặc biệt mang Trà Sữa đến bệnh viện thú y, bác sĩ kiểm tra xong, nói con mèo không có bệnh kén ăn, hơn nữa các phương diện khác đều rất tốt, không có tình huống gì dị thường.

Hứa Kiều không khỏi có chút nghi hoặc, tại sao lại như vậy nhỉ?

Chẳng lẽ là...... Trà Sữa nhà cô...... yêu rồi...... Quyết tâm muốn giảm béo?

"Trà Sữa, em sẽ không thật sự muốn giảm béo chứ, chẳng lẽ em thật sự động tâm, mau nói cho chị nghe một chút đi là mèo nhà ai, chị mang em tới cửa cầu hôn."

Hứa Kiều đem Trà Sữa ôm vào trong ngực, một bên □□* nó, một bên nói.

(* □□ trong bản raw cũng để như vậy)

Trà sữa nhìn chủ nhân nhà mình, bất đắc dĩ "Meo~" một tiếng, chủ nhân của nó dường như đã quên nó là một con mèo cái.

Kỳ thực nó không biết chủ nhân của nó làm sao lại có thể lớn lên.

"Hừ, em đừng dùng loại này ánh mắt nhìn chị, chị nói nghiêm túc đấy."

Hứa Kiều còn không biết mệt nhắc mãi chuyện này.

Nhưng Trà Sữa vốn vẫn không muốn nghe cô lãi nhãi, nó vặn vẹo thân thể, sau đó từ trên đùi Hứa Kiều nhảy xuống.

"Vật nhỏ không lương tâm mà." Hứa Kiều mắng.

Buổi tối tắm rửa xong, vừa mới chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Chi Ưu.

"Làm sao vậy, nhớ tớ à?" Cô một tay cầm di động, một cái tay khác cầm khăn lông lau tóc.

"Nhớ cậu cái con khỉ, tớ nói cho cậu một tiếng, tớ hiện tại phải đi Hoành Điếm."

"Diễn tiếp bộ phim đó à?"

"Đúng vậy, tớ không thể cứ tiếp tục không làm gì nữa, tớ mà không đi, ông chủ sẽ đóng băng tớ mất."

"Ha ha, cậu đang nói đùa gì vậy, ông ta còn phải nhờ cậu cả đấy." Hứa Kiều lạnh lùng nói ra.

"À, đúng rồi, tớ có chuyện này muốn nói với cậu, tớ mới vừa nghe lão Thẩm nói Thẩm đại ca dọn. Đừng nháo. Em cùng Kiều Mạch đang nói chuyện điện thoại mà."

"Đừng sờ loạn. Đừng sờ chỗ đó."

Hứa Kiều, "..."

"Lục Chi Ưu, tớ thấy cậu nên thỏa mãn bác sĩ Thẩm của cậu trước đi."

Nói xong, Hứa Kiều liền không lưu tình chút nào cúp điện thoại, cô không muốn nghe tiếp nữa, cô mà nghe tiếp nữa không biết sẽ nghe được cái gì không nên nghe, sau đó bỏ điện thoại xuống, cô tiếp tục dùng hai tay lau tóc.

Lục Chi Ưu muốn đi Hoành Điếm, vậy là gần đây sẽ không thể hẹn với cô ấy được rồi, Hoành Điếm dường như trở thành nhà của cô ấy, một năm 365 ngày không thể ngồi ngây ngốc ở nhà mãi được, giới giải trí đúng là một trường đua mà.

Đôi khi cô muốn khuyên cô ấy không nên làm việc liều mạng như vậy, vẫn nên chú ý đến thân thể, ít nhất cũng phải để cho bản thân nghỉ ngơi thật tốt, nhưng vẫn không có thời gian, mỗi lần gọi điện thoại cho cô ấy đều là người đại diện bắt máy nói cô ấy đang bận không thể nghe máy, khi công việc kết thúc thì thời gia nghỉ ngời đều vô cùng ít ỏi đừng nói đến chuyện gọi lại.

Bởi vì cô cố ý tránh đi Thẩm Lạc Dương, cho nên mấy ngày nay cô may mắn đều không gặp được anh, mà khóa huấn luyện một tuần cũng chỉ học hai ngày, buổi chiều thứ 3 hàng tuần bắt đầu lúc 4 giờ và buổi sáng thứ 7 hàng tuần bắt đầu lúc 10 giờ.

Mà tưởng tượng đến ngày mai phải đi học, cô liền cảm thấy đầu nhói đau, nói thật ra, cô thật sự không muốn nhìn thấy cái mặt than kia của Thẩm Lạc Dương chút nào cả!

Cô nhìn nhìn thời gian, hiện tại đã là 9 giờ rưỡi, cô nghĩ nghĩ, quyết định đem chương sau đã viết sửa lại một chút, mấy ngày này ngoại trừ ở trong tiệm bánh thì cô đều ở nhà gõ chữ.

Chương mới đã viết đến một nửa, đã bắt đầu dần dần tiến vào □□ bộ phận, cốt truyện cũng bắt đầu càng ngày càng nhanh chóng đi đến hồi kết, hơn nữa thường xuyên sẽ có người đọc viết bình luận nói chương truyện có lỗi sai, vì vậy mỗi lần trước khi gửi bản thảo đi, cô đều tiến hành chỉnh sửa lại một lần nữa, cô không thích viết quá nhiều dẫn đến dư thừa, cô muốn viết làm sao cho đến khi bản thân cảm thấy hài lòng mới gửi đi, vã lại cô có chứng ám ảnh cưỡng chế, chỉ cần văn viết không hài lòng thì sẽ xóa để viết đến khi hài lòng mới thôi.

Cho nên mấy ngày nay gần sáng cô mới đi ngủ, mặt nạ dùng càng nhanh hết, mỗi ngày đều phải thức đêm nên cần dùng nhiều, bằng không cô thật sự cảm thấy bản thân chịu không nổi với nhan sắc bị ảnh hưởng vì thức thâu đêm.

Chờ sửa xong bản thảo đã là 1 giờ rưỡi, sao lại trễ thế này.

Cô ngáp một cái, tắt máy tính rồi đi ngủ, bởi vì thật sự là quá mệt mỏi cho nên nằm xuống không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Buổi sáng, Hứa Kiều đang ngủ ngon lành, đột nhiên bị một trận chuông điện thoại đánh thức.

Cô không muốn đi lấy điện thoại chút nào nên không khỏi lấy chăn che đầu tiếp tục ngủ, tuy rằng chuông điện thoại là bài hát yêu thích của cô, nhưng vào lúc này cô chỉ cảm thấy tiếng chuông thật đáng ghét, làm cô thấy phiền.

Khoảng một phút đồng hồ trôi đi, di động liền yên tĩnh trở lại, Hứa Kiều đang gắt gao nhíu mày cũng chậm rãi thả lỏng, chuẩn bị lại lần nữa chìm vào mộng đẹp, nhưng di động lại lần nữa vang lên, lần này thời gian gọi còn dài hơn so với lần trước, xem chừng người gọi điện quyết tâm phải gặp được cô.

Cuối cùng khi di động vang lên lần thứ ba, Hứa Kiều không thể nhịn được nữa đem chăn xốc lên, tùy tay lấy di động qua, mí mắt cũng không mở bắt máy.

"Ai vậy? Mới sáng sớm có để người ta ngủ không hả?"

"Nhanh chóng rời giường đi, đừng quên hôm nay còn có lớp huấn luyện!"

"Không phải 10 giờ sao, hiện tại còn sớm mà."

"Hiện tại đã 9 giờ rồi, lấy tốc độ của cậu như vậy hôm nay định tiếp tục nhảy ếch à?"

Nhảy ếch!

Khi nghe thấy hai từ này, đôi mắt đang nhắm nghiền của Hứa Kiều liền mở ra.

"Mẹ nó!" Hứa Kiều mắng một tiếng, sau đó di động cũng không thèm tắt liền vọt vào phòng tắm.

Đàm đinh đang nghe đầu dây bên kia truyền đến âm thanh một trận tay chân luống cuống, thì biết Hứa Kiều đã rời giường, vì thế cô an tâm tắt điện thoại.

"Tin tin." Tiếng còi xe từ phía sau truyền tới.

Lúc này cô mới ý thức được xe của mình còn đậu ngay cửa bãi đỗ xe, vì thế cô nhanh chóng nhấn ga chạy đi, đem xe đi đỗ.

Sau khi tìm được chỗ trống cô liền đem xe chạy vào, mở cửa xe đi ra, lại vừa lúc nhìn thấy chiếc xe vừa mới bấm còi giục cô đang đậu vị trí đối diện, cửa xe ngay vị trí ghế lái mở ra, có người bước ra ngoài.

"Vừa rồi thật ngại quá." Cô mở miệng nói.

Nhưng mà Tống Lâm cũng không liếc nhìn cô một cái.

Đàm đinh đang, "..."

Lúc này cửa bên ghế phụ mở ra, một người đàn ông khác bước ra, anh ta liền nhìn thấy được khuôn mặt xấu hổ của Đàm đinh đang, lại nhìn thoáng qua Tống Lâm đang trầm mặc không nói gì, không khỏi cười nói.

"Không sao không sao, chỉ là việc nhỏ thôi, hơn nữa tính cậu ta là như vậy."

Đàm đinh đang nhìn anh ta cười cười.

"Đúng rồi, bạn của cô còn chưa tới à?" Anh ta nhìn cô, sau đó hỏi.

"Bạn của tôi, anh biết cô ấy à?" Cô nghi hoặc nhìn anh ta.

"Ha ha ha, sao có thể không biết chứ, là Hứa Kiều đó, cô ấy là người tôi bái phục đấy."

Đàm đinh đang có điều không hiểu lời nói của anh ta lắm.

Trần Nhiên thấy biểu tình của cô liền nhận ra cô không hiểu.

"Cô chẳng lẽ không nhớ rõ? Buổi tối ngày hôm đó cô cùng với bạn cô say rượu làm loạn?"

Đàm đinh đang có chút sửng sốt một chút.

Say rượu?

Cùng bạn của cô?

Vài giây trôi qua, cô đột nhiên phản ứng lại, hai người bọn họ không lẽ là...

Trên mặt cô hiện lên nụ cười nhàn nhạt, tỏ ra hình tượng hoàn mỹ.

"À"

Trần Nhiên quen thuộc đi qua hướng cô, "Ngày hôm qua tôi nhìn thấy bạn cô có chút quen mắt, hai người các cô đều đến học lớp huấn luyện đó à?"

"Ừ, đúng vậy."

Bởi vì ba người đều cùng đi vè hướng võ quán, cho nên tất nhiên là đi cùng nhau, cùng lắm dọc theo đường đi đều là Trần Nhiên nói chuyện cùng Đàm đinh đang, Tống Lâm chỉ nhìn về phía trước.

"Bạn của cô thật sự quá lợi hại." Nói tới đây, Trần Nhiên không khỏi líu lưỡi.

"Lợi hại?" Đàm đinh đang nghiêng đầu nhìn anh ta.

"Đúng rồi, không chỉ đùa giỡn lão đại của chúng tôi, lại còn có dám duỗi tay kéo tay anh ấy, cuối cùng còn nôn lên người anh ấy nữa, cô không biết đâu, anh ấy chính là người mà không phải ai cũng có thể chạm vào được, nghe nói ngày hôm qua còn cãi nhau với anh ấy, cho nên hiện tại tôi bái phục cô ấy sát đất!"

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới lớn như vậy, một ngày không biết sẽ gặp qua bao nhiêu người, trong số đó có lẽ có vài người chỉ gặp thoáng qua, cũng có lẽ có vài người đã từng thân quen nhau, có thể sau này cũng sẽ gặp được người có duyên, nhưng mà, trong đám người muôn hình muôn vẻ, bạn phải chăng cũng có một chấp niệm, một thời gian thanh xuân tươi đẹp, hay thích một ai đó sâu đậm nhưng lại không thể nói thành lời, bạn đã từng nổ lực để hai người có thể ở bên nhau chưa, tham dự vào sinh mệnh anh ấy, tham dự vào tương lai của anh ấy.

"Lục Ân Hoằng, em thích anh." Là cô không dám nói ra lời.

"Cố Sanh Cửu, anh thích em." Là anh không kịp nói thành lời.

Nhiều năm sau, cô rời khỏi nơi đó, mà anh lại ở đây đợi chờ cô, nhiều năm như vậy, anh đang đợi gió, anh đang đợi em.

Kế sau《 độc sủng 》, 《 chờ gió cũng là chờ em 》
vô cùng ấm áp, nếu thích các bạn có thể lưu lại.

Lời của editor: Chị chưa đấu với anh thì mèo nhà chị đã thua dưới tay anh rồi.

Phần lời tác giả muốn nói là giới thiệu một bộ truyện mới giống kiểu hé lộ một phần văn án vậy.

- -----------------------------------------------------------------------