Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 137




“Nói cái gì không nói, lại đi nói cái này!” bà Tông Thịnh kéo điếu thuốc ra khỏi miệng anh. “Không hút nữa, bắt đầu từ bây giờ, không có hút thuốc uống rượu, ngoan ngoãn sanh cho ta một đứa chắt. Tông Ưu Tuyền, ta nói trước, nếu sinh cho ta chắt, bất kể nam nữ, ta sẽ xây lại nhà cho nhà con. Còn nếu con dám gạt chúng ta, có bầu mà đi phá, thì cũng đừng trách ta không lưu tình nể mặt.”

“Bà à,” tôi cau mày, “Chuyện này, chuyện này, còn chưa có tính tới mà.”

“Sao lại không? Ngủ chung lâu như vậy rồi…”

“Con lên lầu tắm trước.” tôi vội tìm cớ rồi bỏ chạy, biết rằng bà sắp bắt đầu mở máy. Nội dung tiếp theo, không nghe thì tốt hơn. Nếu đứng đó mà nghe thì sẽ mệt hoặc tức chết đó.

Tôi đứng ở chân cầu thang, nghe hai bà cháu nói chuyện: 

“Bà cho à?”

“Đó là Lão Bắc, là gia gia của con đó, nếu không có ông ấy thì con sinh ra đã mất mạng rồi. Bao năm qua con ở bên ngoài, cũng đều là ông ấy chiếu cố chăm sóc con, chúng ta chưa từng cho  ông ấy đồng nào…”

Ông Tông Thịnh chưa nói xong thì Tông Thịnh đã cắt lời: “Hai trăm ngàn đối với Lão Bắc không phải là số tiền lớn, ông ta làm việc thu tiền nhiều đến mức nào, ông bà không tưởng tượng được đâu.”

“Ông ta thật sự nói với ông con là muốn hai trăm ngàn mà, chẳng lẽ ông ta lừa sao?” bà anh nói tiếp.

Ông Tông Thịnh nghe anh nói cũng cau mày: “Thôi, hai trăm ngàn đó coi như là trả sinh hoạt phí cho con bao năm qua đi.”

Tôi đang tính nghe thêm, thì bà anh phát hiện ra, lại hét lên: “Sao còn ở đây, không phải bảo là đi tắm sao?”

Tôi vội chạy lên lầu không dám ở lại nghe thêm tí nào. Nhưng mà ngẫm lại, theo cách Tông Thịnh nói thì Lão Bắc không thiếu tiền. Bao năm qua anh cùng lão sống bên ngoài, nên tình trạng tài chính của lão thế nào anh vốn rất rõ. Hơn nữa, cách anh tiêu tiền có thể thấy tuy ăn uống không quá tốt, nhưng mà tiền thì không thiếu. Nếu đã như vậy thì tại sao Lão Bắc lại tới nhà đòi ông anh hai trăm ngàn kia?!

Nếu nói là lão cảm thấy có khoảng cách với anh, nên muốn đòi lại tiền nuôi anh bao năm qua, thì tối đó trong bữa ăn ở nhà anh cũng không cần phải giả dạng hòa ái như vậy. Nhưng nếu không phải vậy, thì sao lại đòi số tiền đó?!

Tắm xong, trở lại trong phòng, nhìn máy lọc không khí được bà anh mua đặt trong phòng, giá cả có lẽ còn đắt hơn cả cái TV LCD nữa (Mèo: Bạn Tuyền à, bạn có lộn không vậy? Đắt hơn là chắc rồi huhu. Đợi bụi mịn, Mèo hao hơi bị lắm đạn huhu) 

Trong con mắt người nông thôn, trong phòng mà còn có điện thì chỉ có kẻ lắm tiền ở thành phố mới làm vậy thôi. Trong nhà có tiền sẽ đều làm như vậy, mua TV đặt trong phòng ngủ.

Tôi ngồi trên giường, mải suy nghĩ lại những việc ban nãy bọn họ nói, di động lại reo lên.

Nhìn điện thoại, lại thấy Lan Lan phat tin tức, cô nàng nói: “Ưu Tuyền, tớ biết cậu sẽ không trả lời tớ. Nhưng tớ biết cậu nhất định sẽ xem tin tớ gửi. Tớ đang trực ca đêm, buổi tối ở khách sạn thật đáng sợ. Trước đây tớ chẳng tin vào ma quỷ, nhưng mà cậu đã làm cho tớ tin vào điều đó. Đèn ở hành lang lầu mười sáu nghe nói đang yên đang lành thì tối nay lại hỏng hai bóng, chính là ở chỗ cô gái lần trước chết đó. Tớ biết, nhất định là do thứ đó. 

Ưu Tuyền, cậu không để ý tới tớ, tớ thật sự chấp nhận mọi thứ để quan hệ chúng ta quay lại như ngày xưa, cùng nhau đi ăn, cùng nhau đi siêu thị.”

Tôi lặng người, Lan Lan hiện tại đang một mình trực quầy rồi. Không biết có phải đại tỷ lại đi kể chuyện ma cho cô nàng nghe không?!

Trong lúc tôi cảm thấy bất an thì cửa phòng đẩy ra, Tông Thịnh bước vào, anh nói: “Ông bà về rồi,trưa mai sẽ có công nhân tới gắn đồ.”

“Dạ.” tôi đáp.

Tông Thịnh không giống trước kia, đi thẳng vào nhà tắm mà đứng trước mặt tôi nói: “Anh muốn đi ra ngoài mấy ngày.”