Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 244-2: Lo lắng 2




Cho tới nay tôi luôn cảm thấy chúng tôi sống chung, mọi chuyện đều do anh quyết định, anh nắm vị chí chủ đạo, tôi chỉ là người làm nền bên cạnh mà thôi. Muốn tôi, không cần tôi, đều là do anh quyết định. Chúng tôi ở cùng cũng thế, mà chia ly cũng vậy, đều do một câu nói của anh định đoạt.

Giờ nghe anh nói thế, tôi có chút choáng ngợp. 

Một lúc lâu sau, mới quay sang đối diện với cặp kính râm kia mà nói: “anh nói gì em không hiểu.”

“Tự mình lý giải!”

Cái kiểu nói này làm cho tôi càng bực bội, thở phì phì giựt kính râm xuống, anh quay sang nhìn tôi: “Sao, em cũng cảm thấy lo lắng anh đi cảm nắng người khác sao?”

“Vớ vẩn! Đừng thân mật như vậy. Nếu người đẹp đó ở đâu đó gần đây, thì kế hoạch chúng ta coi như là đổ bể.”  

“Vậy trả lời đi, em có cảm thấy lo lắng không. Nói đi, với lại trả kính cho anh”

“Anh trả lời em trước!”

“Tông Ưu Tuyền, em càn quấy như vậy từ khi nào?”  g a " c s a " c h. c o m

“Em…” tôi hậm hực trả kính râm lại cho anh.

Tông Thịnh im lặng, không nói thêm, cứ thế đứng với tôi ở cửa khách sạn. Thời gian cứ thế trôi qua, đã qua giờ hẹn. 12:40, chúng tôi đứng đợi gần 40 phút.  

Tông Thịnh có chút không kiên nhẫn nói: “Gọi cô ta, hỏi xem muốn gì? Dù chúng ta hẹn cô ta là có mục đích, nhưng mà chúng ta cũng mời cô ta ăn một bữa mà.”

Tôi cảm nhận được anh đã nổi bão rồi. Tông Thịnh vốn không phải là người quen đợi người khác. Dù lúc trước đi theo Lão Bắc, không phải giàu có gì, nhưng mà ai cũng biết chưa từng có chuyện thầy phong thủy (tiên sinh) lại phải đi chờ gia chủ. Trước giờ luôn là gia chủ chờ đợi, thỉnh tiên sinh vào nhà, vô cùng tôn trọng. 

Tôi gọi điện, điện thoại đổ chuông nhưng không bắt máy. m eo m up Sau hai ba lần, xác định Tinh Tinh sẽ không nghe máy, tôi nhìn Tông Thịnh: “Không nghe máy, để em hỏi trên diễn đàn lớp xem có ai biết chuyện gì không. Cùng lắm thì lần sau chúng ta đổi người khác, đổi thành Tiểu Lục cũng được.”

Tông Thịnh thở ra thật dài, rõ ràng cố nén giận. Chuyện như vậy ai chả tức giận chứ. Đã hẹn xong xuôi đến cuối lại không thấy người, gọi điện cũng không bắt máy, để chúng tôi đứng phơi nắng cả 40 phút. 

“Thôi, đi tra từ phía khách sạn suối nước nóng kia!” Tông Thịnh nói rồi đi về phía xe. Tôi cầm điện thoại gửi tin nhắn lên diễn đàn rồi đi theo anh.

Vừa lên xe thì giáo viên cũng trên diễn đàn trả lời tin nhắn của tôi, chỉ là giáo viên bảo: “Tông Ưu Tuyền, vừa rồi là em gọi cho Tinh Tinh sao?”

“Dạ đúng, sao cô ấy chẳng nghe máy gì cả?”

“Em lập tức về trường đi, về ngay, lập tức! Có chuyện rất quan trọng!”

Giáo viên nói trên diễn đàn. Giáo viên chính là chủ nhiệm khoa của chúng tôi, thường ngày không nói trên diễn đàn, tôi nghĩ ở trường thực sự xảy ra chuyện. Tôi vội nói lại với Tông Thịnh kêu anh đưa tôi về trường học. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, công ty bên kia cũng không cần đi làm. Anh cũng chỉ là kiến trúc sư, nên cũn không cần tăng ca.

Đến 1 rưỡi chúng tôi quay về trường, sau khi bảo vệ xem xét kỹ thẻ sinh viên mới cho chúng tôi chạy xe vào bên trong. Vì là cuối tuần, lại là giữa trưa nên trong trường không đông người lắm. Nhưng chạy không bao xa tôi đã nhận thấy bất thường trong sân trường. Trước đây, dù cho giữa trưa có đông nhưng cũng không tới mức mọi người đổ xô về phía ký túc xá nữ như vậy.

Tìm chỗ đậu xe xong, Tông Thịnh vừa tháo dây an toàn vừa nói: “Nhìn  như đã xảy ra chuyện!”

Tôi vội kéo một người đang chạy về phía ký túc xá nữ bên kia hỏi: “Bạn ơi, chuyện gì vậy?” M e o M u P

Bạn học nam kia nhìn tôi, dáng vẻ vô cùng hưng phấn nói: “nghe nói ở ký túc xá nữ có một nữ sinh bị chết, toàn thân mất hết máu nằm như thây khô trên giường.” nói rồi cậu ta hất tay tôi, chạy về phía ký túc xá nữ, coi bộ là đi xem náo nhiệt. Tôi không thể dùng từ nào  khác, rõ ràng khuôn mặt cậu ta đầy vẻ hưng phấn bừng bừng. 

Tôi không hưng phấn nổi, cả người ngây ra, chạy theo sau, vừa chạy vừa nói: “Mình theo xem sao, em sợ là Trương Tinh Tinh có chuyện.”

Trực giác, tôi vẫn luôn thực tin tưởng trực giác. Hôm nay chúng tôi hẹn TrươnG Tinh Tinh, nhưng cô ấy không xuất hiện. Gọi điện cũng không bắt máy. Tôi hỏi về cô ấy trên diễn đàn thì nghe chủ nhiệm khoa bảo về trường ngay. Vừa trở về liền nghe nói ký túc xá nữ có nữ sinh đã xảy ra chuyện. Những việc này đều xâu chuỗi lại...

Phía trước ký túc xá nữ đã bu đông bu đỏ. Mọi người đều nhỏ giọng xầm xì. Còn có hai người cùng khóa chúng tôi khóc trước cửa. Đèn xe cảnh sát đậu cạnh bên vẫn đang chớp lóe.  

Tôi tới cửa, hỏi cô gái đang khóc thảm thiết:  “Tiểu Lệ, làm sao vậy? Trong ký túc xá xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Lệ là bạn học của chúng tôi, ngày thường không thân nhưng cũng từng cùng nhau nói chuyện phiếm ăn cơm.

Tiểu Lệ khóc lóc nói: “Ưu Tuyền, Tinh Tinh, Tinh Tinh cô ấy, đã chết. Đã chết.”

Trong lòng tôi chùng xuống, dù đã dự cảm trước nhưng nghe thấy vẫn bủn rủn tay chân. 

Tôi tự nhủ: “Vừa rồi gọi điện thì không ai nghe máy, sao gọi lần này lại trúng luôn người chết thế này?” tôi khó khăn, mở miệng hỏi: “Chết, chết thế nào?” 

Tiểu Lệ chưa kịp trả lời thì chủ nhiệm khoa đã ra đến cửa ký túc xá, thấy tôi thì gọi: “Tông Ưu Tuyền, em vào đây. Các bạn học khác không được phép vào theo.”

Tiểu lệ còn không có nói chuyện, ký túc xá cửa đi ra chúng ta chủ nhiệm khoa, hắn nhìn đến ta, liền đối ta nói: “Tông Ưu Toàn, ngươi tiến vào. Mặt khác đồng học, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào thêm phiền.”