Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 344: Trước Hỉ Sau Bi




“Kêu em về thì về đi, sao hỏi nhiều vậy?”

Tôi nghe giọng anh thật sự khó chịu, thở dài rồi nói: “Vốn dĩ, em đang thực tập yên ổn, là anh quấy rầy anh, giờ thì kêu em về. Tông Thịnh, anh phải cho em một lý do chứ?”

“Em nhất định phải có lý do sao? Được, anh nói cho em nghe. Chuyện Lão Bắc làm với Thẩm Kế Ân căn bản không phải là chuyện trá thi, nửa người nửa thi, mà là luyện chế dược vật, dùng con người làm thuốc dẫn. Những biểu hiện của Thẩm Kế Ân ngày càng giống.

Giống như anh đã từng nói với em, nhận định cái gì cũng không thể xem một đặc điểm mà phải nhìn trên tổng thể nhiều yếu tố. Hiện tại, anh đã có thể xác định và kết luận, Lão Bắc chính là ở lợi dụng Thẩm gia, lợi dụng anh. Em về quê đi, đừng để mình bị dính vào những chuyện này. Em cứ coi như không biết gì đi, nếu anh có thể sống sót, anh sẽ quay về tìm em. Nhưng nếu anh chết, em nhớ phải đem tro cốt anh đặt trấn dưới phiến đá kia là được. Xuất viện xong lập tức trở về!”

Tôi không hiểu hết những lời anh nói, nhưng tôi hiểu rõ, là anh muốn đuổi tôi đi.”

“Tông Thịnh, cho dù em thật sự vô dụng, em không thể giúp anh, nhưng anh cũng không cần thiết phải đuổi em đi như vậy. Còn nữa, em và anh đã cùng nhau trải qua bao nhiêu việc như vậy…”

“Em hoàn toàn không biết Lão Bắc kế tiếp sẽ làm gì, em ở lại đây vô cùng nguy hiểm, không chỉ là với em, mà còn với anh. Khi anh chỉ có một mình, anh có thể tự bảo vệ bản thân. Nhưng nếu anh mang theo em, tới chừng đó, là em sẽ hại chết anh. Em có hiểu không? Anh chính là không muốn thấy một ngày anh bị em hại chết!”

Tông Thịnh xoay người lại gào lên với tôi. Nghe tiếng hét, tôi đã sợ tới mức nước mắt lăn dài.

Lau nước mắt, tôi lặng lẽ xuống xe, đi thẳng về bệnh viện.

Phía sau có tiếng Tông Thịnh bật lửa châm thuốc, nhưng hiện tại tôi không nghĩ tới sẽ quay lại nhìn. Người ta đã nói rõ đến vậy, tôi còn gì để quay lại nhìn nữa.

Lúc cần, thì không cần biết tôi có đồng ý không, vào mộng của tôi, tiến vào cơ thể tôi. Đến khi tôi trở thành nhược điểm của anh, uy hiếp đến sự an toàn của anh, thì anh thẳng tay ném tôi về nơi anh không phải vướng mắt là xong.

Trở lại phòng bệnh, bác gái cùng tôi nói chuyện, nhưng tôi thật sự không muốn trả lời mà đi thẳng vào nhà vệ sinh, nước mắt khống chế không được cứ thế lăn dài. Ngẫm lại cũng đúng, chuyện của Diệp Hồng, còn không phải là do tôi mang tới phiền toái cho anh sao? Anh hẳn là nhìn chuyện của Diệp Hồng nghĩ tới tôi có khả năng sẽ mang lại phiền toái cho mình, còn chuyện Thẩm Kế Ân càng làm anh thêm để ý, phải chăng tôi sẽ là gánh nặng gây uy hiếp cho anh?!

Tôi vừa khóc, vừa nói: “Thôi mặc kệ, dù bây giờ hắn có chết cũng chẳng liên quan đến mình.”

Tôi khóc trong phòng vệ sinh đến tận khi có cảm giác chóng mặt muốn xỉu mới ra ngoài, nằm thẳng trên giường bệnh mà ngủ.

Ngày hôm sau, lúc bác sĩ tới kiểm tra phòng tôi vẫn còn đang ngủ. Quá mệt mỏi, khóc khiến người ta vô cùng mệt mỏi, không muốn dậy.

Bác sĩ lay tôi tỉnh, nhìn thấy liền nói: “Sao mắt cô sưng thế? Đi thôi, để trưởng khoa nhìn một cái, sẽ ổn thôi.”

Mấy bác sỹ kêu tôi ngồi dậy nghiên cứu vết thương trên mặt tôi, họ đưa ra kết luận là loại thuốc này thật sự tác dụng rất tốt với vết thương, lành thật mau, hơn nữa kết quả kiểm tra máu cũng cho thấy tôi hoàn toàn không mang virus. Bác sỹ kia nói hôm nay truyền nốt thuốc, ngày mai sẽ xuất viện. Truyện được mèo đăng tại g'ac s"ach cha^'m com và phây búc của MèoNhưng một bác sĩ khác lại nói: “Sắc mặt không tốt, máu kiểm tra không có vấn đề gì khác sao. Xét nghiệm lại máu trước khi xuất viện đi, kiểm tra xem có bệnh gì ẩn không, không nên xem nhẹ.”

Nói thì dễ, thực ra là kiếm thêm mấy chục đồng trước khi xuất viện đây mà.

Đến giờ cơm trưa thì mẹ tôi tới nơi, mẹ nhìn tôi, không để ý đến đôi mắt vẫn sưng của tôi mà chỉ nhìn vết thương đã kết vẩy, hỏi tôi sao lại bị nặng đến thế.

Y tá vừa lúc tới lấy máu kiểm tra trước khi xuất viện.

Mẹ giúp tôi mang ít đồ về, tôi đi theo mẹ ra khỏi bệnh viện kiếm gì đó để ăn. Tôi nói với mẹ: “Mẹ, ngày mai xuất viện con về nhà ở, mẹ dọn phòng giúp con nhé.”

“Ừ, không thực tập nữa thì thôi. Mai mốt nói ba con tìm ai đó viết giấy chứng nhận cho con vậy.”

Tôi biết, cho dù ba tìm người thì cũng chỉ là tìm ông Tông Thịnh thôi. Cả thôn này, có tìm cũng chỉ tìm ông thôi. Mẹ tôi còn nói thêm: “Ưu Tuyền, con đừng nghĩ đến tám vạn kia nữa. Bà Tông Thịnh không phải là mắng người thành quen sao? Bao năm rồi, mẹ nghe mãi cũng quen.

Thật phải trả thì ba mẹ đi vay tín dụng. Không để con chịu ủy khuất đâu. Đừng nghĩ nhiều, ngày mai xuất viện liền về nhà. Bệnh viện cũng được, nhưng mà những vết thương như này con về nhà, mẹ kêu bác sỹ đắp thuốc nam cho con vài ngày cũng xong mà.”

Nhìn mẹ xách theo bao lớn bao nhỏ rời đi, trong lòng tôi thực hụt hẫng. Tôi không dám đem chuyện cùng Tông Thịnh nói với bọn họ. Trong mắt mọi người, chúng ta đã sớm chia tay. Tôi không muốn làm cho bọn họ lo lắng, khóc cả một đêm rồi, mọi việc tôi cứ chôn kín trong lòng mình là được.

Khi tôi quay lại phòng đang sắp xếp lại đồ đạc, thì y tá nói tôi lên văn phòng bác sỹ, nói bác sĩ có việc tìm tôi.

Trong lòng tôi buồn bực. Tôi nằm viện đã vài ngày, bác sỹ cũng chỉ đi xem vào ca tuần phòng buổi sáng, có kêu tôi tới nói gì đặc biệt đâu. Nói chung, vết thương như của tôi thì bệnh viện cũng chẳng coi là vét thương gì to tát.