Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 70: Đánh thẩm kế ân 1




Lan Lan kéo tôi lại hỏi: “Ưu Tuyền, cậu sao vậy? Đừng làm tớ sợ!”

Tôi đẩy Lan Lan ra, đi thẳng tới trước mặt Thẩm Kế Ân, hỏi: “Tông Thịnh đâu?”

“Anh của em?” Thẩm Kế Ân ra vẻ kinh ngạc, “Tôi cũng không biết có hắn ở đây. Em có thể hỏi bảo vệ, xem có thấy hắn vào không? Em vội tìm hắn vậy, trong nhà đã xảy ra chuyện?”

Tôi cắn  môi, nhìn hắn vờ vịt, chỉ vào tường hỏi: “Quỷ tường đâu? Dấu tay máu đâu?”

“Tôi nói rồi, ở khách sạn đã xảy ra án mạng, muốn chuyển thành khách sạn tâm linh, nhưng mà Ưu Tuyền, em là nhân viên lễ tân, không thể nào không biết rõ thật giả! Tôi có thể nói với em, dấu tay máu là do tôi bày ra, đùa dai. Vừa trở về tôi đã xây dựng xong kế hoạch phát triển khách sạn rồi, dấu tay máu, quỷ ảnh, đều là do tôi làm, chỉ không nghĩ tới là nơi này thực sự xảy ra án mạng, không biết là thiên thời hay là trời phạt.”

“Ưu Tuyền.” Lan Lan đứng cạnh tôi nói khẽ, “Cậu mệt mỏi quá phải không, chuyện quỷ quái chỉ là chuyện phiếm thôi, cậu thấy không, lần trước tớ thấy quỷ nhưng chẳng phải xong hết rồi sao?”

“Lan Lan, đừng nói chuyện, chuyện này cùng cậu không quan hệ, tớ sẽ giải thích sau.” Tôi lại quay sang Thẩm Kế Ân, nói, “Tông Thịnh là người thừa kế tập đoàn Tông An, nhà bọn họ ở thành phố này tuy không thể so với nhà của anh, nhưng là nhà bọn họ ở huyện thị phụ cận lực ảnh hưởng cũng không thấp.”

“Uhm, tôi biết, dựa vào khu mỏ làm giàu, tiến quân địa ốc, hiện đất đai ở quê, trên cơ bản đều bị bọn họ lũng đoạn. Muốn thật sự so thì nói không chừng còn có thể so sanh với nhà tôi đó. Thật là ngoài ý muốn.”

“nếu anh ta mất tích ở khách sạn Sa Ân, hay chết, thì anh cảm thất nhà bọn họ sẽ tính sao? Thẩm Kế Ân, Tông Thịnh ở nơi nào?”

Thẩm Kế Ân vẫn là mỉm cười, vờ không hiểu rõ: “Tôi thật không biết em đang nói cái gì. Nếu em xác định anh trai mình mất tích ở khách sạn của tôi, thì đi báo án đi. Tôi sẽ phối hợp phong bế toàn bộ khách sạn để cảnh sát lục soát. Khách sạn này một tháng đã chết liên tục hai người, mất tích một người chính là một cái quảng cáo thực tốt, cảnh sát tới khi tìm người còn không thấy, chúng tôi thậm chí có thể tiến hành khai trương, còn ra thông báo khách ở đây  nếu tìm được Tông Thịnh, có thể được giải thưởng đến năm vạn tệ. Các ngươi nói hoạt động này, có thể hấp dẫn bao nhiêu người nhiều tới ở đây?”

Lan Lan cau mày: “Tiểu lão bản, cái này, đừng nói nữa, đối với bạn ấy chính là thương tổn!”

Hắn có thể nói ra nói như vậy, tôi biết, Tông Thịnh hẳn là đã không ở nơi này, cho dù còn ở, thì dù cho cảnh sát tới, cũng nhất định tìm không ra. Chúng ta muốn đánh cờ không phải với người, mà là quỷ. Mà Thẩm Kế Ân, chính là người thao túng này hết thảy.

Tôi đi tới trước mặt Thẩm Kế Ân đi qua, hỏi: “Nếu tôi đánh anh, tôi có bị đuổi việc không?”

Thẩm Kế Ân vẫn mỉm cười: “Sẽ không, tôi không phải lão bản không nói tình lý.”

“Vậy thì tốt!” Tôi cũng mỉm cười, sau đó xoa tay, tát vào mặt  hắn, quát to:

“Đừng có ở đó mà đắc ý, khách sạn quỷ này, cho dù đã ăn Tông Thịnh, tôi cũng sẽ tìm ra viên gạch có anh ấy!” quát xong, tôi thở ra một hơi thật dài, thật chậm, xoa xoa bàn tay tát hắn tới đau. “Cảm ơn tiẻu lão bản khoan dung, tôi sẽ không rời khỏi  Sa Ân, cố gắng ở lại đây làm nhân viên ưu tú, sau đó, tìm thấy Tông Thịnh, chẳng quan tâm hắn chỉ còn là một cục gạch.”

Lan Lan kéo tôi, vẻ mặt kinh hoảng đối với Thẩm Kế Ân nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lão bản, hôm nay họp lớp Ưu Tuyền uống rượu, có chút say, xin lỗi.”

“Lan Lan, chúng ta đi thôi.” Tôi kéo Lan Lan ra thang máy, nhưng khi đi ngang qua Thẩm Kế Ân, gã bất ngờ duỗi tay kéo tôi. Đột nhiên gã kéo, làm tôi lảo đảo, môi gã đã ấn uống. Gã bá đạo tiến vào trong miệng tôi, tôi đưa tay tát lên mặt gã, nhưng gã đã bắt được cổ tay tôi, xô tôi ra, nhếch mép cười:

“Là ông chủ, bị tát một cái mà còn không thể sa thải em, phải có nguyên nhân gì đó đặc biệt, ví dụ, tôi hôn em nên bị em tát một cái. Chúng ta huề nhau.”

Tôi lau nước miếng, hung hăng nói: “Ông chủ, tôi còn đi làm ở đây, thời gian còn dài, tôi nhất định tìm thấy anh tôi. Bất quá nếu có kẻ dám hôn tôi như vậy nữa, thì lần sau sẽ không chỉ một bạt tai!”

Tôi kéo Lan Lan đang ngây người vào thang máy, nhấn nút xuống.