Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 76-2: Tông Thịnh Trọng Thương 2




Anh đang nằm trên mặt đất, trên người còn có rất nhiều vết máu. Tôi đỡ lên, vỗ vào mặt:  “Tông Thịnh?! Tông Thịnh?!”

Nhưng không có chút phản ứng. Đôi huyết đồng cũng nhắm chặt. “

“Tông Thịnh, anh mau tỉnh.” Tôi cố vỗ mặt anh, ý muốn đánh thức anh dậy.

Ngưu Lực Phàm đã thu thập đồ đạc xong nói:

“Hắn không tỉnh còn tốt hơn. Với tình trạng hiện tại, theo sách ghi lại thì khi tỉnh lại, sẽ biến thành một cỗ máy giết người. Quỷ thai thoát không được vận mệnh.”

“Tôi, tôi có cách cứu anh ấy!”

Tôi nói! Anh ấy là cây đao đả thương người, còn tôi lại chính là vỏ đao khiến anh thu liễm lại. Giống như đêm nọ, đôi huyết đồng trở lại bình thường.

Ngưu Lực Phàm cười nhạo: “A, ừ, các ngươi có huyết khế. Bất quá hắn tốt nhất vẫn là không cần tỉnh lại, nếu không một khi hắn bạo tẩu lên, không ai có thể khống chế được hắn, cho dù là em... trừ phi em để hắn giết chết mình, máu nóng của em, vừa lúc phun lên trên mặt hắn, như vậy liền tương đương với việc giết chính hắn. Sách cổ đều nói vậy. Tôi xuống quầy lễ tân báo tìm được người, đòi ông chủ đưa tiền đây. Thật không nghĩ tới, tôi còn có năng lực làm thợ săn tiền thưởng đó. Về sau chẳng phải là có thêm con đường kiếm tiền sao?!”

Hắn vừa muốn xoay người đi ra khỏi phòng, tôi đã duỗi tay túm lấy đạo bào của hắn. Loại áo bào cột hờ hững này, chỉ cần đưa tay ra là có thể túm được.

“Ngưu đại sư, cầu xin anh đó, không cần đi gọi ai đâu. Tình huống của anh ấy không thể để cho người khác biết tới được. Hơn nữa, tiểu lão bản của khách sạn này chính là muốn anh ấy đi vào chỗ chết, anh đi gọi người như vậy..

Tôi ôm Tông Thịnh dáng vẻ bi thương.

Ngưu Lực Phàm do dự một chút, nhìn tôi, cau mày nói: “Sáu vạn đó. Tôi và các người không thân không thiết, em mời tôi hỗ trợ tôi cũng chỉ lấy có một phần tiền. Em xem tôi tới sừng tê giác cũng lấy ra, phải thu hồi vốn chứ!”

“Sáu vạn, sáu vạn tôi trả. Không, Tông Thịnh trả. Cầu anh đó. Anh xem,  anh đi gọi người tới, chúng ta cả người đầy máu, anh còn muốn đưa tôi hai vạn mà. Anh không gọi người, giúp tôi đưa anh ấy ra ngoài, anh ấy tỉnh lại sẽ ytar anh sáu vạn.” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt, cố gắng tạo uy tín với hắn.

Ngưu Lực Phàm còn do dự, mặc kệ hắn quyết định thế nào, tôi đều không muốn để người ta thấy Tông Thịnh như thế này.

Tôi lấy trong tủ áo tắm dài cho khách ra, cởi bỏ quần áo trên người anh, dùng khăn lông lau sạch vết máu trên người.

trong quá trình, tôi thấy được vết thương trên người anh.

Phần trong đùi vết thương bê bết máu như một động máu... trên người cũng vô số vết thương nhưng so với vết thương trên đùi thì không đáng gì.

Nhìn thấy vết thương trên đùi, tim tôi như ngừng đập! Vết thương này rất giống vết ở xương quai xanh anh lúc trước, là cùng người đả thương sao? Không phải Tông Thịnh muốn đi đối phó Vương Càn sao!?

Tôi cố không nghĩ lung tung vội dọn chỗ thay áo tắm dài cho anh. Vì muốn khiến anh hoàn toàn sạch sẽ nên tôi cố hết sức xoay người anh khỏi đám máu dưới đất.

Sau khi tôi thay áo cho Tông Thịnh xong, Ngưu Lực Phàm rốt cuộc nghĩ thông suốt: “Hảo, tôi nghĩ kỹ rồi. Tôi và các người hợp tác.”

“Vậy anh có thể tới hỗ trợ cõng anh ấy một chút không? Tôi xuống trước để dẫn dắt sẹ chú ý của bảo vệ, anh đưa anh ấy ra cửa khách sạn, chỗ cái xe việt da, chìa khoá xe...” tôi lục quần áo Tông Thịnh tìm ra chìa khóa xe đưa qua.

Ngưu Lực Phàm nhìn Tông Thịnh, nhíu mày: “Em biết hắn nặng cỡ nào không? Tôi và các người là hợp tác, không phải làm cu li.” Tôi sửng sốt một chút, đừng nói hắn sẽ không  hỗ trợ đi, hắn tiếp tục nói, “Làm cu li cũng được, chỗ tiệm cầm đồ của tôi nếu có ai đó mang đồ cồng kềnh tới thì tôi cũng dọn, nhưng phải tăng thêm 100 tệ!”

“Đươnc!” Tôi đây sáu vạn còn đồng ý giúp Tông Thịnh sao lại để ý một trăm tệ chứ?

Ngưu Lực Phàm lúc này mới đỡ Tông Thịnh ngồi dậy, vừa nói: “Thu thập quần áo hắn mặc đi, chút đi chúng ta đi ngang qua ngã tư đường, liền đem quần áo ném ở thùng rác, quần áo đen đủi, về sau cũng đừng mặc.”

Tôi gật đầu, dùng túi đựng rác trong phòng tạp vụ thu gom đồ đạc sau đó xuống lầu.

Tôi mặc đồng phục là váy đen với nơ lụa nhưng đã dính máu trên người Tông Thịnh, nhưng bởi vì là màu đen, căn bản là nhìn không ra.

Tôi coi như hỗ trợ khách xong, quang minh chính đại đi ra khỏi phòng, xuống lầu.

Đại sảnh!

Nhân viên đang ngồi ngây ngốc chống cằm ngó ra đường chính là Lan Lan. Cô nàng căn bản không chú ý tới thang máy có người ra. Đến tận khi tôi đi tới trước mặt, cô nàng mới phát hiện ra.