Bạn Trai Tôi Là Kẻ Sát Nhân

Chương 15: Chương 15





Nếu như có thể bất tỉnh nhân sự thì cô chỉ muốn ngất ra đây ngay và luôn.

Hajoon trong bàn ăn, vẻ mặt đăm chiêu phần nào đó đang cố gắng chân an bản thân.

Đối diện là Taemin và Soojin.

Mặc kệ cái dáng vẻ coi trời đất như không của Soojin đi, Taemin tái xanh mặt lo sợ không dám nhìn Hajoon một cái.
" Nhìn căng thế, mày thất vọng đến vậy cơ à?" Soojin nhếch miệng cười.
" Tôi tưởng cậu thẳng, Soojin?" Hajoon không thể chịu nổi nữa.
" Tao có thể làm chuyện đó với con trai và cả con gái nữa." Soojin trống tay lên bàn thản nhiên trả lời.

Quan sát vẻ mặt Hajoon như sắp phát khùng đến nơi rồi.

" Đừng có đối chất với tao bằng cái vẻ mặt đó, người mày cần làm rõ là Taemin kìa."
Hajoon không cảm xúc quay sang nhìn Taemin chờ đợi câu trả lời từ anh.

Taemin vẫn ngoan cố cúi đầu không giải thích gì, mãi mới nghe được một câu trả lời từ anh:
" Anh là gay."
Bầu không khí im lặng hẳn, Hajoon vẫn giữ vẻ mặt vô cảm đó đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.

Nhìn Hajoon như người thất thần rời đi, Soojin không nhịn nổi ôm bụng cười.
" Xin lỗi cậu Soojin, vì tôi mà.." Taemin lo lắng.

" Không sao đâu.

Nó chỉ là đang thất vọng vì biết anh là gay thôi."
" Hả? Không phải hai người là người yêu à?" Taemin ngờ vực.
Soojin trầm tư một hồi vì câu hỏi của Taemin.

Cậu đứng dậy đi ra cửa:
" Không phải!"
Soojin đi vào phòng của Hajoon, cậu thẳng thừng mở cửa mà không thèm hỏi ý kiến của cô.

Hajoon nằm trên giường nhìn trần nhà như người mất hồn.
" Mày tuyệt vóng thế cơ à?"
" Chẳng lẽ mấy người đẹp trai đều có sở thích làm người ta vỡ mộng à?" Hajoon không nhìn Soojin lấy một cái.
" Do mày kỳ vọng quá đấy chứ." Soojin ngồi lên giường.
Hơn hết sau khi nghe Soojin giải thích cô còn sốc hơn.

Taemin vốn là phục vụ của một club gay nhờ Soojin giới thiệu nên mới về làm trợ giảng.

Tức là hai người đó đã biết nhau từ trước rồi.

Cô sai rồi, sai thật rồi.

Đáng lẽ cô không nên nghi ngờ Soojin.

Cứ tưởng lời cảnh báo đó chỉ là nói đùa thôi chứ, ai ngờ đâu cậu ta nói thật.

" Soojin à! Nhờ cậu mà tôi sắp mất niềm tin vào trai đẹp rồi."
Taemin ngồi trên ghế đá buồn bã, anh thở dài ngao ngán.

Bỗng bóng dáng ai đó xuất hiện, là Hajoon.

Hajoon ngồi xuống chỗ bên cạnh anh.
" Xin lỗi em Hajoon.

Anh biết là em không muốn gặp anh nữa nhưng mà..." Taemin sốt sắng.

" Em không kì thị anh chỉ là em vẫn còn hơi sốc thôi." Hajoon trầm mặt xuống.

Cô ngẩng đầu dậy, ánh mắt long lanh như đèn pha nhìn Taemin.


" Nhưng anh là thụ đúng không? Em biết mà.

Đúng là sinh vật cần được bảo tồn rồi."
Taemin có chút bối rối vì thái độ của Hajoon bỗng thay đổi thoắt cái 360 độ.

Bỗng một nam sinh đi đến chỗ hai người.
" Ồ Hajoon, lại gặp cậu rồi." Jeohuyn hớn hở.

" Hôm qua cậu không gặp chuyện gì chứ."
Hajoon gãi đầu do dự, nếu nói không có chuyện gì thì không đúng lắm vì tối qua cô gặp cả một vấn đề luôn ấy chứ.

Jeohuyn ngồi xuống bên cạnh Taemin ở phía bên kia.
" Anh Taemin, bài triết hôm nay có vài chỗ em không hiểu lắm đâu." Jeohuyn ái ngại.
" Sau giờ sinh hoạt đội bóng anh có thể chỉ em."
" Thật sao? Vậy anh..có thể đến nhà em." Jeohuyn mừng ra mặt.
Hajoon đưa tay lên trống cằm nhìn hai con người bên cạnh, đầu cô bắt đầu nảy số.

Cảm thấy không nên làm phiền bầu không khí của hai người họ Hajoon bèn đứng dậy đi ra chỗ khác.
Hai người đó có khi sắp nảy sinh cái gì đó mất.
Hajoon đi ra khuôn viên sau trường, nơi đây là một địa điểm trồng rất nhiều cây cảnh đặc biệt là vườn hoa hồng là điểm nhấn của khu vườn.
Chát!
" jeong Suyoung! Anh là đồn khốn nạn."
Hajoon giật mình nhìn ngó xung quanh xem tiếng hét vừa rồi xuất phát từ đầu.

Chợt thấy Yeomi đi ra từ bụi cây bên cạnh, đôi mặt cô ấy đã ngấn lệ.

Hajoon chưa kịp hỏi han điều gì Yeomi đã uất ức chạy đi mất.


Cái gì vậy?
Trong lúc cô còn ú ớ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đôi mắt cô liếc thấy Bomi và một người con trai đang ở đứng ở bụi cây bên phía xa.

Người con trai đó chẳng phải là Jeong Suyoung, bạn trai của Yeomi sao? Hai người đó chẳng lẽ lại cãi nhau rồi.

Suyoung và Bomi đi lại về phía Hajoon làm cô lúng túng không kịp tìm chỗ trốn.
" Hajoon?" Bomi sững sờ khi thấy cô.
" Có chuyện gì vậy? Tớ thấy Yeomi khóc lóc chạy đi rồi." Hajoon khó hiểu hỏi Bomi.
Bomi im lặng lưỡng lự không muốn nói ra.

Suyoung không màng gì bỏ đi.

" Không có gì đâu." Bomi buồn bã đi theo Suyoung.
Hajoon đứng yên như trời trồng.

Suốt 12 năm từng ngồi trên ghế nhà trường thì đây là cảm giác khiến cô thất vọng nhất.Trong khi Yeomi và Bomi chơi thân với nhau từ năm cấp 2 còn cô thì mới quen họ từ lúc lên đài học.

Tuy là vậy nhưng cô cũng là bạn của họ mà.

Có gì mà họ không thể nói cho cô biết chứ..