Bạn Trai Tui Hình Như Có Bệnh

Quyển 1 - Chương 40




Tui không biết phải giải thích thế nào với bạn trai nữa. Thậm chí tui còn nghĩ rằng mình có nên tung ra tuyệt chiêu tất sát luôn không, lao tới ôm đùi bạn trai sau đó bắt đầu khóc hu hu giải thích em vẫn còn yêu anh lắm.

Rồi tui chợt nhớ ra để làm một em gái giống thật, tui đã trang điểm rất đậm.

Câu hỏi nhỏ: Sau khi kẻ mắt tô son mà ngồi gào khóc sẽ có hiệu quả hí kịch như thế nào?

Những lúc nhàm chán tui cũng từng xem qua mấy bộ drama máu cún, khóc như vậy chẳng những không đắp nặn nên được hình tượng em gái hoa điềm đạm đáng yêu mà còn trông khá là khiếp.

Hay là tui nên xông tới cưỡng hôn.

Chẳng phải mấy lúc cãi nhau chỉ cần cưỡng hôn đối phương, xé quần áo người ta một cách thô bạo rồi đè người lên giường là cãi không nổi… Éc thôi bỏ đi vậy, cái này độ khó so với khóc còn cao hơn.

Trong lúc tui đang khổ tâm suy nghĩ xem nên giải thích thế nào, bạn trai bỗng dưng lên tiếng.

Bạn trai: Em đang theo dõi anh?

Tui: Đây chỉ là hiểu lầm…

Bạn trai giơ bức ảnh của sếp lên: Hay là đang theo dõi anh ta?

Tui: Em đang theo dõi anh ta, nhưng mà…

Bạn trai: Anh hiểu rồi, không phải là em thích giả gái, em mặc như thế chỉ để lúc theo dõi không bị anh phát hiện ra thôi.

Anh ấy có vẻ rất tức giận.

Thực ra tui có thể hiểu được cảm giác của anh ấy.

Cứ coi như tui có thể không để bụng chuyện bạn trai bị liệt dương hay lãnh cảm, có thể từ từ làm quen với chứng OCD và bệnh sạch sẽ của anh ấy, nhưng mà không có khả năng chấp nhận chuyện anh ấy không tin tui.

Trong tình huống này, nếu đổi lại là tui thì tui cũng sẽ tức giận thôi.

Bạn trai ở trong phòng đi đi lại lại hai vòng, đột nhiên ném mạnh bức ảnh lên bàn, ngẩng đầu nhìn tui hỏi: Có phải em lo rằng anh sẽ ngoại tình không?

Tui: Không phải…

Trong lòng tui có hơi sợ hãi. Tui luôn cảm giác rằng bạn trai nói xong câu đó sẽ tức đến độ tát tui một cái sau đó kéo hành lý đẩy cửa đi luôn. Nhưng mà bạn trai chỉ nhìn tui chăm chú một hồi.

Bạn trai: Anh hiểu mà.

Dường như trong nháy mắt đó bạn trai đã hết giận, chỉ còn lại một ít bất đắc dĩ.

Bạn trai: Thực ra em không cần phải làm thế, cho dù có chuyện gì xảy ra người anh yêu vẫn mãi là em, ngốc à.

… Đợi chút anh ấy hiểu cái gì cơ???

Bạn trai: Giữa anh và sếp không hề có gì hết, anh ta chỉ là bạn bè bình thường của anh thôi. Anh đã nói là nhất định sẽ không chia tay em, cho dù em… Ừm… Em phải hiểu rằng, thứ anh yêu là con người em, không phải gì khác.

Tuy rằng lời bày tỏ của bạn trai làm tui rất cảm động, nhưng sao tui nghe thấy có chút quen quen lại có chút là lạ nhỉ???

Thây kệ, anh ấy có thể nguôi giận là tốt rồi.

Tui bèn gật đầu như điên. Bạn trai nở nụ cười, ôm lấy tui hôn một cái, nói: Vậy em rửa mấy thứ trên mặt đi rồi thay đồ đi ngủ, sáng mai mình còn đi khám nữa.

Tui cảm động đến mức chỉ còn biết gật đầu.

Bạn trai tui sao có thể vĩ đại như thế chứ! Nếu tui là anh ấy, nhất định bây giờ còn đang giận rồi, nói không chừng đã sớm xách vali rời khỏi nhà. Ngày mai đi khám bệnh xong, chữa khỏi liệt dương cho bạn trai xong, bạn trai tui chính là người đẹp trai, miệng ngọt, sinh lý khỏe mạnh không thể hoàn mỹ hơn được nữa!

Á mấy thím nói cái gì? Khách hàng bảo tui theo dõi bạn trai rồi chụp trộm?

Vứt! Cái thể loại khách hàng ngáo ngơ lậm máu cún lúc tám giờ, ông đây đéo làm nữa!