Bàn Tròn Trí Mạng

Chương 12: Con thỏ hung tàn




Edit: AnhTuc712

Vườn hoa kỳ thú là một trong sáu chủ đề lớn, lấy ca ngợi thiên nhiên làm trọng yếu, kết hợp với trí tưởng tượng mang đến niềm vui. Nó bao gồm năm phần có phong cách khác nhau: vườn hoa Mười hai bạn hữu, vườn hoa Vui Vẻ, vườn hoa Lãng Mạn, vườn hoa Bí Mật và vườn hoa Ảo Tưởng, bộc lộ chủ đề gia đình và tình bạn. Vườn hoa kỳ thú hướng đến khách tham quan hộ gia đình, trong có có hai điểm nổi bật nhất: Vòng quay ngựa gỗ chế tạo thủ công; nằm cạnh hồ là bánh xe quay cao 128 mét có thể quan sát toàn bộ khu vui chơi Hạnh Phúc.

Mục tiêu lần này của Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn là nhân viên công tác thỏ gần vòng quay ngựa gỗ.

Nhân viên mặc trang phục hồng nhạt, tính cả độ cao mũ đội đầu cũng chỉ có một mét bảy lăm, tính ra chiều cao chuẩn, nhân viên này hẳn là một người có thân hình nữ tính nhỏ nhắn. Trước cô đặt một máy bán kẹo bông gòn và mấy cây kẹo bông thành phẩm, thấy Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn đi tới thì vẫy tay chào bọn họ.

Lộ Viễn đang nghĩ đến kẹo bông đi nhanh như gió, đi trước Giang Vấn Nguyên đến trước mặt nhân viên thỏ. Cậu duỗi tay chỉ một cây kẹo thành phẩm, nhưng chỉ được nửa đường liền gắng gượng để tay xuống.

Nhân viên công tác thỏ bông nghi hoặc ngoẹo đầu nhìn Lộ Viễn, thoạt nhìn rất đáng yêu.

"Sao vậy?" Giang Vấn Nguyên đến chỗ Lộ Viễn, chỉ thấy sắc mặt cậu tái nhợt, bắp chân run run. Giang Vấn Nguyên lặng lẽ quan sát con thỏ từ trên xuống dưới một lần, không tìm được điều gifkhieens người khác sợ hãi. Giang Vấn Nguyên tự tin óc quan sát của mình không kém Lộ Viễn, như vậy nguyên nhân khiến Lộ Viễn sợ hãi, rất có thể là việc cậu thiếu khứu giác hoặc khuôn mặt trên tay khác nhau tạo thành.

Nhân viên công tác thỏ sau khi nhìn Giang Vấn Nguyên, toàn bộ lực chú ý bị cậu hấp dẫn, nói chính xác là bị bóng bay Mickey trên tay cậu hấp dẫn. Nhân viên thỏ lấy tất cả kẹo bông thành phẩm xuống, giơ về phía Giang Vấn Nguyên rồi chỉ chỉ bóng bay trên tay cậu.

Nhân viên thỏ không nói gì, Giang Vấn Nguyên chỉ có thể căn cứ theo động tác để đoán, "Muốn dùng kẹo bông đổi bóng bay của tôi?"

Nhân viên thỏ kích động gật đầu.

"Bóng bay này là một người bạn tặng tôi, xin chờ một lát, tôi cùng bạn thương lượng một chút." Giang Vấn Nguyên nói, kéo tay Lộ Viễn đến chỗ bọn họ đỗ xe đạp.

Sau khi rời khỏi nhân viên thỏ, trạng thái Lộ Viễn mới tốt hơn một chút. Giang Vấn Nguyên đưa lưng về phía con thỏ, đè âm lượng xuống thấp nhất, "Cậu phát hiện thứ gì trên người con thỏ?"

Lộ Viễn run rẩy khoa tay múa chân: nhân viên thỏ kia và nhân viên gấu giống nhau, đều mang mùi máu rất nồng. Hơn nữa không chỉ mùi máu, cô ta còn có mùi hơi thối nữa."

"Có mùi máu, còn thêm mùi hư thối, đặt vào một đồ vật có thể hoạt động..." Giang Vấn Nguyên không nói tiếp.

Hai người không hẹn mà cùng nhớ lại cái xác không đầu dựa vào đống đồ ăn hôm qua, Lộ Viễn đưa ra nghi vấn: Hôm qua cô ta bán kẹo bông ở chỗ này, nếu cô ta là thi thể không đầu, tại sao hôm nay còn có thể hoạt động?

Giang Vấn Nguyên: "Nghĩ nhiều cũng vô dujng, chúng ta đi nghiệm chứng một chút."

Lộ Viễn quay đầu nhìn nhân viên thỏ đang cầm kẹo bông đứng chờ đang nhìn chằm chằm bọn họ, cảm thấy sau lưng lạnh toát: Anh muốn tháo nón cô ta xuống?

Giang Vấn Nguyên lắc đầu, "Người chơi gặp nhân vien thỏ hôm qua có thể an toàn trở lại khách sạn chứng minh trạng thái của nó tương đối an toàn, tùy tiện tháo nón ra có thể gây nguy hiểm. Chút nữa tôi sẽ nói chuyện với nó, cậu giả vờ làm rớt đồ, ngồi xổm cạnh nó. Nếu nó phát ra tiếng, tận lực chú ý ngực và bụng nó, xác nhận có phải âm thanh phát ra từ bụng không."

Thương lượng xong, hai người trở lại chỗ con thỏ.

Giang Vấn Nguyên nói: "Tôi đồng ý đổi kẹo nhưng chúng tôi có một điều kiện, vì lòng hiếu kỳ của chúng tôi khá lớn, cho chúng tôi biết lý do muốn có bong bóng này, chúng tôi sẽ đổi nó."

Nhân viên thỏ gấp đến mức giậm mạnh chân, cô ta quơ quơ tay, không biết phải giải thích thế nào, dứt khoát mang kẹo bông đến trước mặt Giang Vấn Nguyên.

Lộ Viễn tùy thời hành động, giũ mấy xu tiền trong túi, sau đó chậm chạm ngồi xổm xuống nhặt.

"Bỏ qua nguyên nhân không tiện nói chúng tôi biết, cũng nên nói một câu cám ơn chứ." Giang Vấn Nguyên lùi về phía sau vài bước, "Cương quyết đưa mấy cây kẹo bông cho tôi, cưỡng ép mua bán hả? Lộ Viễn, nhặt đồ nhanh đi, chúng ta đi, loại người này không thể giao tiếp được."

Con thỏ bị ép, bỗng nhiên nhào tới chỗ Giang Vấn Nguyên, duỗi tay muốn bắt lấy tay cậu. Biên độ vận động quá lớn, một chất lỏng sền sệt từ cổ con thỏ chảy ra.

Giang Vấn Nguyên vòng ra sau một thân cây né con thỏ, tay nó chộp phải thân cây, bẻ gãy luôn cái cây đường kính cỡ 20cm. Cái cây ngã oành trên đất, nếu Giang Vấn Nguyên không tránh kịp cánh tay sẽ bị đè gãy xương.

Trán Giang Vấn Nguyên phủ một tầng mồ hôi mỏng, phóng cho Lộ Viễn một ánh mắt tùy thời chạy trốn sau đó nắm con chuột Mickey trong tay, đề phòng nhân viên thỏ, "Thế nào, bây giờ ngay cả trao đổi cũng bỏ qua, trự tiếp cướp luôn rồi hả? Tôi nói nè, tôi thà phá hư cái này cũng không để nó bị cướp đâu."

Động tác con thỏ tuy nhanh nhẹn cũng không thể nhanh hơn tốc độ Giang Vấn Nguyên đâm thủng bóng bay, nhưng Giang Vấn Nguyên không thể chắc chắn nó có thể bỏ qua luôn cái bong bóng, gϊếŧ luôn hai người cậu cho hả giận không. May mắn thay, con thỏ không tiếp tục công kích, chần chờ đứng tại chỗ, cuối cùng hạ gối, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Giang Vấn Nguyên.

Giang Vấn Nguyên hoảng sợ, cậu không ngờ con thỏ sẽ vì một cái bóng bay mà quỳ xuống, mặc kệ nói thế nào, cậu cược thắng rồi. "Được rồi, tôi biết cái này rất quan trọng với cô. Bóng bay cho cô, tôi chỉ cần ba cái kẹo bông. Cô mang kẹo đặt trên đất rồi lùi ra sau mười mét."

Giang Vấn Nguyên cột bóng bay xuống nhánh cây, nhân viên thỏ ngona ngoãn đặt ba chiếc kẹo xuống, lùi về mười mét.

Lộ Viễn chủ động nhặt kẹo trên đất, cầm kẹo trở lại chỗ Giang Vấn Nguyên dưới áp lực của con thỏ, lòng bàn chân mềm nhũn.

Hai người nhìn con thỏ lùi về sau một đoạn, sau đó mới xoay người chạy về hướng xe đạp. Cưỡi xe đi một đoạn, Giang Vấn Nguyên dừng lại, "Lùi đến đây thôi, bóng bay đã chắp tay dâng người, chúng ta không thể về không được."

Đu quay gỗ phía đông vườn hoa Bí Mật là nơi tốt để ẩn nấp. Hai người nấp ở đó, vén cây cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ ở hai bên ra, dùng kính viễn vọng nhìn nhân viên thỏ phía bên kia.

Nhân viên công tác thỏ đã trở lại trước xe kẹo bông gòn, cô ta cột bong bóng trên xe, lau khô vết máu đỏ thẫm trên cổ, sau đó lại bắt đầu làm kẹo bông gòn. Làm một lượt sáu cái cắm đầy trên xe, nó nhìn bong bóng ngẩn người. Nhìn dáng vẻ nhân viên thỏ, e rằng trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi xe kẹo kia, hai người Giang Vấn Nguyên cũng không có cách tra ra nguyên nhân cô ta muốn lấy bong bóng.

Giang Vấn Nguyên buông kính, nói với Lộ Viễn: "Vừa rồi cậu thật dũng cảm."

Lộ Viễn cười khổ: Em bị hù sắp chết, anh còn chọc em. Chúng ta là đồng đội, không thể đem tất cả nguy hiểm đẩy cho anh được. Hơn nữa em nghĩ kỹ mới hành động, em đi nhặt kẹo bông, anh đề phòng cạnh cái bong bóng, con thỏ kia sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Giang Vấn Nguyên dùng một ánh mắt hoàn toàn mới nhìn cậu ta.

Lộ Viễn: làm gì mà nhìn em như vậy, em nói sai cái gì à?

Giang Vấn Nguyên thở dài: "Không có gì, chỉ là cảm thấy mắt chọn đồng đội của mình tốt hơn người nào đó nhiều."

Lộ Viễn vẻ mặt không nghĩ ra: Anh nói ai?

Giang Vấn Nguyên không trả lời, "Nhân viên thỏ bị ép đến mức này vẫn không nói chuyện, giằng co với tôi khi cổ đang chảy máu, nếu đoán đúng, cô ta là một cái xác không đầu."

Lực chú ý của Lộ Viễn thành công chuyển đi: Anh đem bóng bay cho cô ta, cái đó có quan trọng không?

Giang Vấn Nguyên nâng kính lên nhìn con thỏ một lần nữa: "Không sao, nếu hôm nay còn đủ thời gian, tôi định đến gặp nhân viên gấu, lúc đó xin hắn ta một cái là được. Nhân viên thỏ và nhân viên gấu chắc chắn tồn tại liên hệ nào đó."

Lộ Viễn sắp xếp lại suy nghĩ: Gấu và Thỏ đều là nhân viên công tác ở khu vui chơi Hạnh Phúc, Nhân viên thỏ gấp rút muốn lấy bóng bay, chỗ nhân viên gấu lại có rất nhiều bong bóng, nếu hai người có liên hệ, con thỏ kia không cần thiết phải cướp bong bóng của anh.

"Cậu nói không sai, bọn họ không có liên hệ trực tiếp. Nhưng vừa hay chính vì thế nên đó mới là vấn đề lớn nhất." Giang Vấn Nguyên giải thích, "Bóng bay là vật phẩm khu vui chơi chuẩn bị, nhân viên thỏ muốn bóng bay, liên hệ với đồng nghiệp chắc chắn tiện hơn, nhưng thực tế cô ta lại yêu cầu bóng bay từ chỗ tôi, còn không tiếc quỳ xuống, vậy nên tôi suy đoán, liên hệ giữa nhân viên thỏ và nhân viên gấu bị gián đoạn bởi nhân tố nào đó. Manh mối này có giá trị đào sâu."

Hai người theo dõi con thỏ ở vườn hoa Bí Mất đến giờ cơm trưa.

Mấy giờ liền nhân viên thỏ vẫn đứng trước chỗ bán kẹo bông gòn. Cứ cho là bóng bay kia là manh mối có giá trị, Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn không thể đem toàn bộ thời gian hôm nay dùng ở đây. Bọn họ không thể không bỏ dở việc theo dõi, qua loa ăn bánh bao ở vườn hoa Bí Mật rồi đạp xe rời khỏi vườn hoa kỳ thú.

Vốn dĩ theo kế hoạch đã vạch ra, buổi chiều đi tìm nhân viên công tác gấu trước, nếu gặp manh mối đáng giá thì chuyển trọng tâm tuyến manh mối sang người hắn ta, còn nếu cách này không được thì chuyển trọng tâm công việc sang tìm kiếm chân tướng vụ án gϊếŧ người của hai vợ chồng nọ.

Kế hoạch đã vạch ra rõ ràng lại ngâm nước nóng, trên đường đến tìm nhân viên công tác gấu, họ gặp được ba người chơi hôm qua cung cấp tin tức nhân viên thỏ cho Lộ Viễn.

Trong số họ có một nam một nữ vẽ mặt cười, nữ còn lại vẽ mặt không cảm xúc. Khuôn mặt trong tay họ đều vô thức giơ lên độ cao khác nhau. Cao nhất là mặt không biểu cảm trong tay cô gaí nọ, đã lên đến cổ. Đối với kinh nghiệm của Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn thì độ cao này vô cùng đáng ngại.

Lộ Viễn được bọn họ giúp, không nhịn được dùng ngôn ngữ tay chân nhắc nhở: Tại sao mọi người luôn giơ tay vậy, tay không phải đầu đâu.

Người chơi nam gọi Hải ca bị lời Lộ Viễn nói chọc giận, anh ta đẩy vai Lộ Viễn làm cậu lảo đảo lùi ra sau vài bước, "Nói cái quỷ gì vậy, đầu của cậu mới không phải đầu!"

Viên Tĩnh – cô gái vẽ mặt cười trên tay giữ tay Hải ca, "Hải ca, mọi người cùng tiến vào một vòng chơi đều có duyên phận, không cần so đo như vậy. Nhưng Lộ Viễn cậu nói hơi quá rồi, xin lỗi Hải ca đi."

Lộ Viễn nhìn Giang Vấn Nguyên xin giúp đỡ: Anh giải thích cho họ một chút giúp em.

"Lộ Viễn vẫn là người chơi mới, ngôn ngữ câm của cậu ấy không trôi chảy lắm, đôi khi nói nhầm, thứ lỗi cho cậu ấy." Giang Vấn Nguyên mỉm cười với ba người, "Cảm ơn tin tức về nhân viên thỏ hôm qua của ba người, chúng tôi phát hiện cô ta là một cái xác không đầu, hơn nữa rất mạnh, nếu hôm nay ba người vẫn muốn đến vườn hoa kỳ ảo, nhất định phải chú ý cô ta."

Sắc mặt Hải ca tốt hơn một chút, "Ngôn ngữ câm là ngôn ngữ quan trọng thứ hai với người chơi, xong lượt này, cậu trở về nên luyện nhiều một chút."

"Đúng rồi, hai cậu có đồ gì rơi ở khách sạn không, nếu có thì nhanh về một chuyến." Viên Tĩnh nhiệt tình nói, "Hôm nay có người ở khách sạn phát hiện hai thi thể, nguyên nhân chết là mất máu quá nhiều, Tiết Hựu nói nguyên nhân là do người làm, biến hai người thành đối tượng tình nghi, xông vào phòng hai người."

"Cảm ơn cô đem chuyện này nói với chúng tôi, về sau nếu được giao lưu tin tức một chút, chúng tôi sẽ về khách sạn." Giang Vấn Nguyên nói, vươn tay trái với Viên Tĩnh.

Bắt tay là ngôn ngữ hình thể thông dụng, Giang Vấn Nguyên lại dùng nó làm đệm, Viên Tĩnh không có lý do từ chối, cô chần chờ một lúc, do dự buông tay trái vẽ mặt cười xuống, bắt tay Giang Vấn Nguyên.

Lộ Viễn lập tức học theo, thành công bắt tay Hải ca.

Nhưng phương pháp này không hiệu quả với mặt không cảm xúc trên lòng bàn tay Tiểu Ngư, cô đứng sau Hải ca và Viễn Tĩnh, ngơ ngác rũ đầu.

Nói tạm biệt với ba người vẫn giơ tay như cũ, Lộ Viễn trở nên kiên định: Chúng ta phải nhanh chóng qua màn này.

Giang Vấn Nguyên lần nữa leo lên xe đạp, "Đi thôi, về khách sạn."

...