Bàn Tròn Trí Mạng

Chương 43: Tình nguyện đánh đổi cả mạng sống vì anh ấy




Chuyển ngữ: Anh Túc

Chức năng tim phổi của Giang Vấn Nguyên hiện tại rất kém, luôn cảm thấy mệt mỏi, cậu muốn tránh khỏi tay chân Trần Nhan nhưng lại bị khóa chặt đến nỗi không nhúc nhích được. Mỗi Giang Vấn Nguyên mím thành một đường, đặt tay lên hông Trần Nhan, giọng nói vang lên bên tai cô, "Cô cứ giả ngủ nữa đi."

Lông mi dài của Trần Nhan rung hai cái, cô mở mắt, không tình nguyện buông Giang Vấn Nguyên ra, giọng nói rất nhẹ, "Phòng cạnh biệt thự chỉ có một tầng, bên ngoài gió tuyết khắp nới, có thể xuất hiện trên mái nhà chúng ta, cậu cảm thấy sẽ là thứ gì."

Giang Vấn Nguyên không cãi nhau với Trần Nhan, cậu ngồi dậy, cẩn thận phân tích tiếng kéo lê trên trần, nó đang dịch về phía Bắc. Trần Nhan cũng ngồi dậy, cô ngáp một cái, mặc thêm áo khoác, tiện tay đưa áo khoác cho Giang Vấn Nguyên. Tần Khải Nguyệt và Trần Miên thật sự làm người khác hoài nghi có phải hai người đã cắn thuốc ngủ liều mạnh không, trùm chăn ngủ say, không hề phát hiện tiếng động trên mái nhà.

Âm thanh kéo lê không bao lâu đã rời khỏi phạm vi phòng họ, Giang Vấn Nguyên cau mày, cậu nhớ rõ đông bắc phòng Sen, tại nhà ăn bên cạnh phòng nghỉ có một ống khói lò sưởi âm tường. Cái thứ bò trên mái nhà kia không lẽ vào từ ống khói?

Giang Vấn Nguyên xoay người xuống giường, giẫm lên vải bông mềm mại trải đến tận cửa. Cậu mở một khe cửa, dán lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Cậu đoán không sai, vị khách không mời mà đến kia nhảy xuống từ ống khói, khi rơi xuống đất lại vang lên một tiếng động lớn. Sau khi nó rơi xuống thì tiếng kéo lê lại tiếp tục, hơn nữa còn đang tiến đến đây.

Trần Nhan không biết cùng xuống giường tự bao giờ, cô cầm lấy mu bàn tay đang đặt trên chốt cửa của cậu, nhẹ nhàng khép cửa lại, im lặng lắc đầu với cậu.

Tiếng kéo lê khi đến trước cửa phòng Sen thì tạm dừng một chút, cách cánh cửa 5cm làm từ gỗ đặc, Giang Vấn Nguyên và Trần Nhan giằng co cùng nó trong im lặng. Trên cửa không có mắt mèo, họ cũng không biết ngoài kia tột cùng là thứ gì.

Vật kia không dừng lại lâu lắm, tiếp tục kéo gì đó đi về phía trước.

Vài giây sau, Giang Vấn Nguyên và Trần Nhan nghe được tiếng cửa mở ra đóng lại, dựa vào khoảng cách thì không phải phòng Cúc cạnh họ, là một phòng cạnh phòng Cúc.

Trí nhớ Giang Vấn Nguyên rất tốt, cậu nhớ rõ vì phòng Cúc có ý nghĩa không may mắn lắm nên không ai vào ở, mà phòng Trúc thì có Lang ca người đã cầm cờ xương về. Vì những người sờ vào quân cờ đó đều sinh ra tâm trạng sùng bái cuồng nhiệt với cờ vua, những người ban đầu ở cùng Lang ca đều đổi phòng, những người có hứng thú đó chuyển vào.

Vị khách không mời kia nửa đêm vào phòng Cúc không người, khả năng này cực kỳ thấp, vậy thì chỉ có thể là phòng Trúc của nhóm Lang ca.

Trần Nhan không nhịn được ngáo một cái, cô ép áo khoác vào sát người, "Vị khách không mời kia đã xác định mục tiêu, khả năng tiếp tục tìm đến mục tiêu khác của đêm nay gần như bằng không. Chúng ta tốn thời gian ở đây cũng không có ích gì, vẫn nên đi ngủ thì hơn."

Sáng hôm sau, khi Giang Vấn Nguyên tỉnh giấc thì ba người khác đã dậy rồi.

Cơ thể Giang Vấn Nguyên không được cung cấp đủ máu và oxy nên mệt mỏi không hề giảm chút nào, động tác rời giường rất chậm. Cậu vừa mặc quần áo vừa nói với Tần Khải Nguyệt: "Lát nữa lúc ăn tối đừng chọn đồ ăn thanh đạm, cố gắng ăn đồ ăn nóng, cũng không cần ăn đến quá no."

Tần Khải Nguyệt không hiểu lý do, "Tôi có thể hỏi lí do không?"

Trần Nhan đoan trang ngồi ở mép giường, chờ đến lúc Giang Vấn Nguyên muốn xuống giường thì thuận tay đỡ cậu, "Lát nữa có thể chúng ta phải nhìn thấy hình ảnh không được khỏe lắm, khả năng đến trưa hay tối đều ăn không vào, nên chọn ăn đồ nhiệt lượng cao. Không cần ăn nhiều vì có khi sẽ nôn, ăn cũng như không ăn mà thôi."

Chân mày Trần Miên nhăn lại, "Chẳng lẽ tối qua có chuyện gì? Tại sao không gọi tôi dậy?"

Giang Vấn Nguyên dưới sự trợ giúp của Trần Nhan thì ổn định cơn choáng váng nhỏ, đi vài bước trong phòng, trên mặt không có chút máu, "Mục tiêu của thứ không rõ kia không phải chúng ta, đánh thức anh lỡ anh mất ngủ thì sao. Đừng lo, nếu buổi tối gặp nguy hiểm em sẽ gọi anh dậy."

Sau khi được Giang Vấn Nguyên giải thích trấn an, chân mày Trần Miên mới giãn ra.

Xong bữa sáng, sắc mặt Giang Vấn Nguyên cuối cùng hồng hào hơn chút, "Chúng ta đi thôi, đến phòng Trúc."

Phòng Trúc không khóa trái cửa, Giang Vấn Nguyên đẩy nhẹ cửa đã mở ra.

Cửa sổ phòng mở rộng, gió quyết không ngừng quất vào nên mùi máu bên trong không nồng lắm. Mùi máu phát ra từ hai chiếc giường đôi, dưới chăn có hình dáng bốn người, có người vào vẫn không nhúc nhích. Giang Vấn Nguyên đến sát mép một chiếc giường, xốc tấm chăn dày nặng lên, làm lộ ra đồ bên dưới ——

Vật kia đã không thể gọi là người được nữa.

Hai cái xác bị chặt rách nát tung tóe trên giường, họ giống với cặp song sinh nọ, bị phân thây tàn nhẫn. Nhưng có chỗ khác với hai chị em, sọ của họ bị lấy đi nhưng não thì không, nó bị nghiền thành một đống máu thịt bầy nhầy. Trần Miên và Tần Khải Nguyệt kiểm tra một chiếc giường khác, tử trạng cũng giống vậy, não cũng bị nghiền nát.

Châm chọc người ta nhất là hàng chữ tiếng anh viết trên vách tường, nó được dùng hỗn hợp máu và óc người viết nên, ngập tràn ác ý và sát ý: LOSER! KKKKIILLLLLLL! ! !

Giang Vấn Nguyên lật toàn bộ chăn lên, mang bao tay kiểm tra đống thịt nát, "Mọi người nhanh chút, tìm quân cờ bị lang ca mang về. Nhớ cẩn thận, nếu tìm được nó thì không được dùng tay trực tiếp chạm vào."

Bốn người tìm khắp nơi nhưng không tìm được bóng dáng quân cờ xương kia.

Trần Nhan phủ chăn trở lại thi thể, "Hung thủ lấy toàn bộ xương của họ rồi, chắc sẽ không để cờ lại đâu."

Tần Khải Nguyệt bây giờ thật sự không tốt, cảm thấy may khi mình nghe lời Giang Vấn Nguyên, y ngày xưa sẽ không ăn đồ nhiệt lượng cao buổi sáng đâu. Hôm qua nhìn thấy hai cái xác, hôm nay lại thấy bốn cái, bữa trưa và bữa tối có lẽ không ăn vào rồi. Tần Khải Nguyệt xoa dạ dày đang cuộn trào của mình, "Vậy chúng ta chỉ cần tìm được quân cờ bị mất kia là sẽ khóa được hung thủ."

Khi Tần Khải Nguyệt nói những lời này thì không ngờ rằng họ đã tìm được quân cờ kia nhanh như vậy.

Quân cờ đang nằm tại nhà ăn chính của biệt thự ——

Người hôm qua thề son thề sắt muốn ở cạnh an ủi vợ mình – Giả kỳ thủ, giờ đang ngồi trước bàn cờ tự động, đang chém gϊếŧ bên trên. Quân cờ bị Lang ca lấy đi giờ đang nằm trên bàn cờ.

Không chỉ có vậy, cạnh đài chơi cờ còn có thêm một chiếc rương đang mở rộng. Trong rương là bốn bộ cờ xương mới toanh, tuy không được mài giũa kỳ càng lắm nhưng dựa vào bề ngoài thì có thể chứng minh là cùng một xuất xứ từ người làm bộ cờ xương trên tay Giả kỳ thủ. Rương đựng cờ đầy ác ý, sau khi đặt bốn bộ cờ xương vào trong thì vẫn còn đủ chỗ đựng mười mấy bộ nữa.

Hung thủ gϊếŧ bốn người chơi cơ bản không nghĩ đến chuyện che giấu thân phận của mình.

Tố chất Tần Khải Nguyệt rất cao nhưng cũng chỉ là người mới, y không thể nhẫn nhịn nắm lấy cổ áo Giả kỳ thủ, nhấc cả người ông ta lên, "Giả kỳ thủ, tên điên này, đồ cuồng sát!"

Trên mặt Giả kỳ thủ tràn ngập khó hiểu và phẫn nộ, "Tôi không gϊếŧ người! Cậu mới điên, buông ra! Ván cờ đang lúc quan trọng, tôi muốn chơi tiếp, tôi sắp thắng rồi!"

Sức Giả kỳ thủ cực lớn, Tần Khải Nguyệt bị ông ta đẩy nhẹ đã văng xa mấy mét, nửa ngày vẫn chưa bò dậy được. Giả kỳ thủ về lại bàn cờ, bình tâm tiếp tục đấu. Có vết xe đổ của Tần Khải Nguyệt thì không còn ai quấy rầy ông ta nữa, có chuyện gì cũng phải chờ đến khi ông ta chơi xong.

Giả kỳ thủ phát huy năng lực hết mức nhưng đáng tiếc không thắng được, thắng lợi thuộc về bàn cờ tự động. Ván trước ông ta thắng rất miễn cưỡng, ván này thua, ông ta không vì vậy mà nản chí, ngược lại ý chí chiến đấu bùng lên. Ông ta tin nếu mình tiếp tục luyện cùng bàn cờ này chắc chắn sẽ ngày càng mạnh, một ngày nào đó sẽ thành công thực hiện di nguyện của ba mình, trở thành kỳ thủ đứng đầu thế giới!

Giả kỳ thủ điều chỉnh tâm trạng, vừa chỉnh cờ vừa nói với bốn người Giang Vấn Nguyên: "Lúc nãy các cậu cắt ngang tôi, còn nói tôi là hung thủ gϊếŧ người gì đó, cuối cùng là chuyện gì?"

Giang Vấn Nguyên chỉ vào những quân cờ đen trắng đang tự động điều chỉnh vị trí, "Giả kỳ thủ, số cờ này làm từ xương của con gái ngài. Rương cờ mới này là dùng xương bốn người bạn của tôi làm thành."

Giả kỳ thủ như bị sét đánh, cả người cứng đơ không nhúc nhích. Hôm nay thứ ông ta yêu thích không buông, lau chùi cẩn thận là xương con gái ông? Hồi lâu Giả kỳ thủ mới tìm được giọng nói của mình, ông ta cầm một nắm quân cờ, run rẩy hỏi Giang Vấn Nguyên: "Cậu nói lại lần nữa, số cờ này được làm từ gì?"

Giang Vấn Nguyên lặp lại rõ ràng đáp án: "Số cờ này, là xương của hai vị tiểu thư con gái ngài. Mời ngài nhìn vào chiếc rương bên chân ngài, bốn phần cờ mới bên trong được làm từ xương cốt bốn người bạn mới chết của tôi. Não của bốn người bạn đó đều bị nghiền thành bùn nhão, nhưng não của hai vị tiểu thư thì tạm thời tôi chưa tìm ra."

Giả kỳ thủ cẩn thận cầm cờ xương, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, "Con gái tôi... lúc chúng chết đau đớn biết bao... hung thủ gϊếŧ chúng đã hận tôi bao nhiêu mới có thể dùng xương Duyệt Kỳ và Ái Kỳ đẽo ra quân cờ này? Tôi biết hung thủ là ai rồi! Bốn phần cờ này là quản gia phát hiện sáng nay trong thư phòng tôi, bà ấy nghĩ là do trợ lý và kỹ sư sữa bàn cờ tặng cờ dự phòng cho tôi nên mang đến đài chơi cờ này."

"Nếu bốn phần cờ này làm từ bạn của các cậu thì chắc chắn kỹ sư và trợ lý kia vẫn còn trên núi, họ vẫn chưa đi! Họ chính là hung thủ gϊếŧ hại con gái tôi!" trong mắt Giả kỳ thủ tràn đầy thù hận, khi ông ta thấy sự hoài nghi trong mắt Tần Khải Nguyệt thì bi thương và phẫn nộ xáo trộn, "Không lẽ các người nghi ngờ tôi phát rồ mà gϊếŧ con mình rồi lại vu oan cho kỹ sư và trợ lý kia?"

Tần Khải Nguyệt đã nhận được bài học, duy trì khoảng cách hợp lý với Giả kỳ thủ, "Trên tay ông có vết thương do dao chạm trổ gây nên, hôm qua vẫn chưa có cái này."

Động tĩnh bên này đã thu hút khách mời còn trong biệt thự, Giả kỳ thủ cố nén phẫn nộ nói: "Tôi vốn thích điêu khắc, hơn nữa vết thương này do tối qua tôi khắc bài vị con gái tôi tạo thành. Vợ tôi có thể làm chứng, bài vị khắc xong cũng còn nằm trong thư phòng."

Giang Vấn Nguyên dùng âm lượng phần lớn người trong phòng ăn có thể nghe được nói: "Giả kỳ thủ, tuy có rất nhiều chứng cứ hướng về phía ngài, nhưng tôi tin ngài sẽ không hạ thủ với con gái mình. Ngài còn gánh di nguyện của cha mình trên vai, kỳ thủ đệ nhất thế giới tuyệt đối không thể là một tội phạm gϊếŧ người. Nếu thật sự ngài có hiềm nghi cũng không đến mức đem số cờ làm từ xương con gái mình phơi ra trước mặt mọi người đúng chứ?"

Giang Vấn Nguyên nói có sách mách có chứng, kìm hãm những tin đồn bất lợi với Giả kỳ thủ. Giả kỳ thủ đã nhận thành ý của Giang Vấn Nguyên, thái độ đối đãi với họ tốt lên, "Cám ơn các cậu giúp tôi tìm được xương Duyệt Kỳ và Ái Kỳ, nhưng chuyện phá án vẫn nên giao cho cảnh sát. Các cậu có thể ở phòng cạnh biệt thự đến khi bão tuyết qua đi, cầu đường sửa xong, tôi sẽ không lấy bất kỳ chi phí của các cậu."

Giang Vấn Nguyên nhìn thẳng vào mắt Giả kỳ thủ, "Nếu chúng tôi có thể tìm ra não của hai tiểu thư giúp ngài, ngài cũng không cần chúng tôi giúp sao?"

Giả kỳ thủ im lặng nhìn cậu biểu đạt rằng ông ta từ chối.

Giang Vấn Nguyên tự hỏi một lúc thì gật đầu với Giả kỳ thủ, "Tôi đã hiểu ý ngài, nhưng xin lỗi chúng tôi không tiếp thu được."

Không ngờ lúc họ rời đi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, không biết Trần Miên bị thứ gì vướng chân, cả người ngã nhào vào bàn cờ tự động. Trần Miên bị ngã hơi choáng váng, miệng nhanh hơn não, "Tại sao bàn cờ này lại có tiếng chất lỏng lắc lư?"

Giọng Trần Miên không lớn nhưng thành công làm nhà ăn lớn chìm vào yên tĩnh.

Bộ phận trung tâm bàn cờ tự động có lẽ có được năng lực siêu việt về xử lý số liệu và logic giải toán, nên mới có thể hoàn thành những ván đấu cao cấp. Cỗ máy như vậy hẳn phải là máy móc cứng cáp mới đúng, tại sao trong máy lại có chất lỏng. Số chất lỏng kia chắc chắn kothuoojc về bộ phận cấu tạo máy, liên tưởng đến vật mà cặp song sinh mất đi ——

Tần Khải Nguyệt lẩm bẩm: "Chẳng lẽ bên trong là não của cặp song sinh? Chất lỏng trong bàn cờ là mô phỏng dịch sinh vật dùng để chứng minh hoạt tính của đại não." Y nhìn về phía Giả kỳ thủ, "Giả kỳ thủ, ông không muốn chúng tôi tiếp tục điều tra chuyện não của hai tiểu thư, có phải vì ông biết não của họ rất có thể nằm trong bàn cờ này không! Để có thể trở thành kỳ thủ đứng đầu mà ngay cả não con mình ông cũng muốn lợi dụng ư!"

Giả kỳ thủ bị Tần Khải Nguyệt chất vấn đến mặt đỏ tía tai, tức giận nói: "Giả quản gia, bà tiễn những vị khách này về phòng cạnh biệt thự đi. Tôi cảm thấy không khỏe lắm, muốn về nghỉ một lát. Quản gia, tìm người canh chừng bàn cờ này, không để bất kỳ ai chạm vào, mọi chuyện chờ khi cảnh sát đến rồi nói."

Bốn người Giang Vấn Nguyên là khách, khách phải theo ý chủ nhà, họ chỉ có thể đi theo quản gia trở về phòng cạnh biệt thự. Nếu không chẳng may phản kháng bị đuổi khỏi đây, bị đông chết giữa trời băng đất tuyết thì thật sự là người chơi đáng cười.

Trở lại phòng mình, Tần Khải Nguyệt kích động đi qua đi lại, dùng tốc độ cực nhanh phân tích: "Sau khi Giả kỳ thủ phát hiện những quân cờ kia là xương con gái mình chắc chắn rõ ràng não họ cũng bị làm thành trung tâm điều khiển bàn cờ. Điều này không phải suy đoán ngẫu nhiên. Bàn cờ kia đã trải qua hai lần sửa chữa, lần đầu tiên sửa chữa giống với hiện tại, năng lực của bàn cờ tự động tăng lên nhanh chóng. Thời gian tu sửa khi đó vừa lúc là sau khi Giả Thường Thắng mất! Não Giả Thường Thắng rất có thể bị làm thành trung tâm điều khiển bàn cờ lần đầu tiên!"

Trần Nhan vỗ tay cho Tần Khải Nguyệt, tán thường nói: "Rất lợi hại đó, người mới. Tôi cũng nghĩ như vậy! Lão đại Giang Soái và Trần Miên nghĩ sao?"

Trần Miên vốn không chú tâm nghe, sau khi Trần Nhan gọi vài tiếng mới hồi thần. Hắn không để ý đến vấn đề của Trần Nhan, nắm lấy tay Giang Vấn Nguyên như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, "Vừa rồi anh đụng vào bàn cờ tự động, nhưng những quân cờ đó bị Giả kỳ thủ lấy đi, anh không đụng vào chúng, đêm nay quái vật sẽ không đến tìm anh đúng không?"

Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nói: "Quái vật có tới không em không biết, nếu quái vật thực sự tìm anh, anh cứ chiến với nó là được. Trên tường phòng nhóm Lang ca viết hàng chữ gϊếŧ chết kẻ thất bại bằng tiếng Anh, anh thắng không phải là sống được rồi à?"

Trần Miên không thể tin nhìn Giang Vấn Nguyên, "Vậy là xong rồi? Không lẽ em không định giúp anh?"

"Em giúp anh thế nào. Em chỉ biết quy tắc cờ vua cơ bản, không hiểu sâu lắm. Anh phải khảo nghiệm đẳng cấp cờ vua, muốn nói giữa hai ta phần thắng của ai lớn hơn thì đương nhiên là anh rồi." Giang Vấn Nguyên đứng lâu sẽ mệt, cậu yếu ớt ngồi lên giường, "Đến lúc quái vật tìm anh thật em sẽ ở bên cạnh cổ vũ hết khả năng, cố gắng giảm bớt sợ hãi cho anh."

"..." Trợ giúp kiểu này Trần Miên thật sự không dám nhận. Hắn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, "Anh đã lâu không chơi cờ vua rồi, loại bồi quái vật đánh cờ này anh không có chút xíu cơ may thắng cuộc, chắc chắn thua rất thảm. Giang Soái, em giúp giúp anh đi mà." Nói xong tiếng cuối cùng, trong giọng Trần Miên còn có nét làm nũng.

Giang Vấn Nguyên sờ cằm, "Tôi sẽ không giúp anh."

"Anh không nói giỡn với em đâu, về cờ vua, anh thật sự không được." Trần Miên đau lòng nhìn Giang Vấn Nguyên, "Chẳng lẽ anh không phải người quan trọng nhất với em trên thế giới này sao, không phải nếu anh muốn em chết vì mình thì em cũng đồng ý sao?"

Giang Vấn Nguyên buông tay chống cằm, nở một nụ cười quỷ dị: "Đúng vậy, Trần Miên là người cực kỳ quan trọng với tôi, tôi có thể đánh đổi cả mạng sống của mình vì anh ấy. Nhưng, anh thật sự là Trần Miên của tôi à?"

Trần Miên lúc này đã vô cùng chấn động, vẻ mặt của hắn đặc sắc đến mức chỉ có thể hình dung bằng cụm từ "trời sụp đất nứt" : "Cậu cậu cậu cậu! Tại sao năng lực con rối lại mất hiệu lực! Chẳng lẽ cậu có thể kháng lại năng lực đặc thù của con rối?"

...