Bàn Tròn Trí Mạng

Chương 59: Con mắt trong formalin




Chuyển ngữ: AnhTuc712.

Tề Tư Viễn chắn trước Giang Vấn Nguyên, thay cậu chặn lại những ánh mắt đầy ác ý đó, còn ý để lộ một góc bao hóa trang, cười hì hì nhìn rất thiếu đòn. Sau khi nhận thấy đã kéo đủ thù hận hắn mới tránh sang vài bước, nhưng những con mắt đó không rời đi theo hắn, vẫn dính chặt trên người Giang Vấn Nguyên như cũ.

Tề Tư Viễn cảm thán nói với Giang Vấn Nguyên: "Tôi tung hoàng trong trò chơi Bàn tròn được hai năm, trước giờ chưa từng gặp người nào kéo thù hận nhiều hơn tôi. Trần Miên, cậu quả nhiên lợi hại!"

Giang Vấn Nguyên không biết nói gì, Tề Tư Viễn cảm thấy cậu lợi hại nhưng cậu lại thấy hắn lợi hại hơn nhiều. Giờ họ đều bị quái vật theo dõi, nguy cơ tứ bề, Tề Tư Viễn vẫn còn thời gian quan tâm mấy chuyện này.

Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nói trong mười mấy tầm mắt ác độc: "Nếu họ không chủ động tấn công thì không cần quan tâm đến họ. Hoàn cảnh chúng ta hiện giờ cực kỳ nguy hiểm, không nên chia ra hành động. Lát nữa chúng ta đi một vòng thư viện theo chiều kim đồng hồ, tìm kỹ mọi ngóc ngách, phải kiểm tra rõ ràng tất cả. Phiến Tử, Lữ Kỳ Diệu, hai người là nguy hiểm nhất nhưng tôi không thể để hai người bên ngoài được, lỡ may hai người bị mắt dùng kế chia rẽ, lần lượt tấn công từng người, dù chúng tôi ở ngay trong thư viện cũng không cứu kịp. Tôi hy vọng hai người hiểu được quyết định của tôi."

Đan Hiểu Nhiễm gật đầu liên tục, "Em sẽ cố gắng đuổi kịp mọi người, không để mình kéo chân sau."

Tuy Lữ Kỳ Diệu không trực tiếp bị công kích bởi những tầm mắt kia, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái lắm, cảm xúc tiêu cực chực chờ bùng nổ, "Anh Trần Miên, bây giờ anh cảm thấy thế nào? Mấy cặp mắt đó..."

Giang Vấn Nguyên: "Không thành vấn đề, đi thôi."

Lữ Kỳ Diệu khiến người khác đau lòng, vì chịu quá nhiều trắc trở trong hiện thực nên thích ứng rất nhanh với trò chơi. Giang Vấn Nguyên có ý mang cô bé về Kinh thị, trở thành thành viên tổ chức họ, nhưng cô bé vẫn còn vị thành niên, Lữ Anh Kỳ lại vừa mất, quyền giám hộ chưa rõ sẽ rơi vào tay người nào. Nếu muốn mang cô bé về Kinh thị thì phải tìm cách lấy được quyền giám hộ, nên cậu vẫn chưa ngỏ lời mời cô bé gia nhập. Chờ khi về hiện thực thương lượng lại với Tả Tri Ngôn, xem có thể lấy được quyền giám hộ không rồi tính sau.

Bốn người cùng vào thư viện cả buổi chiều, cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách, cả WC nam nữ cũng không bỏ qua nhưng vẫn không thấy chỗ nào khác thường. Trong lúc tìm kiếm, những ánh mắt quái lạ luôn dõi theo Giang Vấn Nguyên nhưng không làm gì khác.

Thời gian thoắt cái trôi nhanh, đảo mắt đã đến giờ cơm tối. Lần này không còn ai dám đến gây sự với họ nữa, họ ăn xong thì về ký túc xá.

Sau khi đóng cửa phòng, Giang Vấn Nguyên cầm gối trên giường mình, dưới ánh mắt không hiểu lắm của ba người còn lại, cậu đi đến ban công, treo gối lên móc.

Giang Vấn Nguyên siết chặt tay thành nắm đấm, hít sâu một hơi. Bỗng cơn mưa quyền anh dày đặt nên lên gối, nhanh đến mức chỉ thấy bóng mờ!

Sau khi đánh gần trăm đòn, cái gối không chịu được nữa, bông nhét bên trong bung ra tứ tung, bay đầy ban công...

Sau khi đấm hư hoàn toàn cái gối, Giang Vấn Nguyên hít một hơi thật sâu, thu lại nắm đấm.

Ba người còn lại đứng trong phòng, không ngừng hoài nghi nhìn cậu.

Vừa hoạt động, hơi thở Giang Vấn Nguyên hơi gấp, "Tôi bị mấy cặp mắt nhìn chằm chằm cả buổi chiều, thấy bực bội một chút. Bây giờ tôi đã xả ra rồi, không còn vấn đề gì lớn."

Tề Tư Viễn nhìn bông rơi đầy trên ban công, phỉ nhổ: "Cậu chắn chắn mình chỉ bực bội thôi à?"

Giang Vấn Nguyên không trả lời hắn, thật ra kể từ khi bắt đầu màn chơi này cậu vẫn luôn bực bội.

Cảm giác này không phải mắt tạo thành mà do Giang Vấn Nguyên không tìm được đối tượng bị Trần Miên bám vào, không phải Đan Hiểu Nhiễm, không phải Lữ Kỳ Diệu, Tề Tư Viễn cũng không, người chơi khác càng không. Từ màn đầu Trần Miên đã làm bạn với cậu, tại sao màn này lại không thấy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Nghi vấn chất chồng không ngừng vờn quanh trong đầu cậu, cảm xúc cũng không tốt được. Chuyện tốt có một không hai, họa vô đơn chí, ba đồng đội cực kỳ có cá tính khiến cảm xúc tiêu cực của cậu tăng thêm theo đôi mắt. Cảm giác bức bối của cậu đã tới đỉnh điểm.

Trút cảm xúc lên gối xong thì cậu bình tĩnh lại, Trần Miên không ở màn này cũng khá tốt. Giang Vấn Nguyên đầy nghi ngờ tại sao Trần Miên không muốn rời khỏi trò chơi Bàn tròn, trong lòng có khúc mắt, dưới ảnh hưởng của cảm xúc tiêu cực, nếu Trần Miên đứng trước mặt cậu chỉ sợ cậu sẽ không khống chế được hành vi của mình, cãi nhau một trận với hắn, thậm chí đánh nhau. Có thể dùng cách kỳ diệu gặp lại Trần Miên, Giang Vấn Nguyên không hy vọng mình và hắn không thoải mái.

Sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng, Giang Vấn Nguyên nói với ba người: "Chúng ta nghỉ ngơi trước một lúc đi, điều chỉnh tốt tâm tình, đêm nay chúng ta sẽ vòng về thư viện một chuyến."

Tề Tư Viễn cười hì hì: "Đã rõ! Thật chờ mong kíƈɦ ŧɦíƈɦ đêm nay."

Đan Hiểu Nhiễm thấy Tề Tư Viễn phấn chấn thì rất mù mờ, "Chúng ta đã tìm quá hai lần trong thư viện rồi mà? Tại sao đêm nay phải đi thêm lần nữa?"

Lữ Kỳ Diệu khá nhanh nhạy, đã mơ hồ nhận ra ít chuyện khi nghe Giang Vấn Nguyên nói muốn đến thư viện kiểm tra lại. Sau khi cân nhắc hồi lâu thì suy nghĩ thấu đáo. "Chị Phiến Tử, lần đầu kiểm tra chúng ta không thu được gì. Đến lần thứ hai, anh Trần Miên không hề hoàn toàn chú ý tìm tòi thư viện mà dành ra nửa phần sức lực quan sát những đôi mắt quái lạ nhìn chằm chằm chúng ta kia. Trong thư viện có một chỗ, khi chúng ta kiểm tra đến đó thì những tầm mắt đó hồi hộp một cách rõ ràng. Em nghĩ nơi đêm nay chúng ta phải đến là chỗ đó."

Tề Tư Viễn huýt sáo, hắn muốn xoa đầu Lữ Kỳ Diệu nhưng lại bị tránh đi. Hắn cũng không để bụng. "Em gái Kỳ Diệu, em thật thông minh, gan cũng lớn. Thêm hai năm nữa đoán chừng xếp hạng bàn tròn của anh phải lùi lại sau em rồi."

Đan Hiểu Nhiễm không dám nhìn những con mắt đó, khi ở thư viện đều đặt sự chú ý lên video hài hước, không cảm nhấn được khác lạ nào. "Chỗ đó là đâu vậy?"

Giang Vấn Nguyên đã dọn xong bông trên ban công, bò lên giường gối tay lên đầu nhắm mắt dưỡng thần, "Đêm nay sẽ biết."

.

Đêm khuya vắng lặng, bốn người nhẹ nhàng cưỡi xe men theo lối cũ rời khỏi ký túc xá, hướng về thư viện, không hề kinh động đến ai. Theo thiết kế, cửa chính thư viện là cửa kính. Trong lúc trang trí, thiết bị và rác rưới rất dễ làm xước kính nên việc lắp cửa được định vào ngày cuối. Chuyện này làm họ đỡ tốn công mở khóa, đi thẳng vào trong.

Sau khi vào thư viện, Giang Vấn Nguyên và Lữ Kỳ Diệu đi đến hai hướng hoàn toàn khác nhau. Lữ Kỳ Diệu nhìn Giang Vấn Nguyên, "Không phải WC nữ ở lầu một ạ?"

Giang Vấn Nguyên nhìn cô bé, "Chúng ta đã thành cây đinh trong mắt mấy con mắt đó, chúng nó hận không thể gϊếŧ hết chúng ta, luôn giám sát chúng ta, em cảm thấy chúng không biết chúng ta đến thư viện là có ý đồ? Lúc chúng ta kiểm tra Wc nữ lầu một, đúng thật chúng nó có biểu hiện lạ, nhưng anh nghĩ đó là bẫy rập."

"Không sai." Tề Tư Viễn chiếu đèn về hướng bàn đọc sách, "Không chừng trong ký túc xá chúng ta cũng bị theo dõi. Em gái Kỳ Diệu làm rất tốt, để chúng tưởng chúng ta đã bị lừa, sẽ không dời đồ đi chỗ khác. Vì vấn đề vị trí, chúng ta phải đi ngang bàn đọc sách bốn lần, lần nào mấy con mắt cũng cố gắng thể hiện rằng chúng nó không thèm để ý. Chúng ta đến cạy gốc rễ chúng, tại sao chúng lại không để ý? Nhanh cái tay lên nào, không chừng chúng sẽ đến mau thôi."

Bốn người bước nhanh đến bàn đọc sách tại chỗ. Bàn ghế đã dọn xong, hàng chữ thủy tinh "bàn đọc sách tại chỗ" cũng đã nạm lên tường. Bốn người vây quanh chiếc bàn ở giữa, buổi chiều họ đã kiểm tra ngăn kéo tủ, hộc bàn, bây giờ đến gõ vào vách tường và mặt đất xem có gì lạ không.

Giang Vấn Nguyên phát hiện một chỗ bọng ruột trên đất, nằm một góc khuất hẻo lánh trong khu vực đọc sách. Góc này rất nhỏ, sẽ không ai để ý đến nó. Giang Vấn Nguyên lấy dụng cụ muốn cạy gạch lên, "Tề Tư Viễn, anh đến giúp tôi một chút."

Trong bóng đêm, một dáng người ngồi xổm xuống cạnh cậu, mược góc đọc chật hẹp cố ý ép vào. Một đợt khí lạnh ùa đến chỗ Giang Vấn Nguyên. Cậu nghiêng đầu, người ngồi xổm cạnh cậu không phải Tề Tư Viễn, là nữ quỷ tóc dài!

Mục Miên Miên ngồi cạnh Giang Vấn Nguyên, hình như không định tấn công. Cô cúi đầu, tóc rũ xuống che đi khuôn mặt, tầm mắt đang hướng về chỗ Giang Vấn Nguyên đang cạy gạch. Giang Vấn Nguyên thoáng quay đầu, ba người khác vẫn mò mẫm khắp nơi trong khu đọc sách như không hề để ý đến họ ở bên này.

Giang Vấn Nguyên ổn định trọng tâm, tiếp tục cạy gạch dưới ánh nhìn chăm chú của Mục Miên Miên. Không lâu sau, cậu đã cạy được tấm gạch, để lộ một chiếc hộp gỗ bên dưới.

Ba người Tề Tư Viễn đã phát hiện chuyện bên này, Lữ Kỳ Diệu muốn tiến đến đâm nữ quỷ, Đan Hiểu Nhiễm đang định lấy rối ra nhưng đều bị Tề Tư Viễn ngăn lại. "Mục Miên Miên có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện cạnh chúng ta, nếu cô ta muốn gϊếŧ chúng ta thì đã giàn thế thượng phong lâu rồi. Chúng ta cứ chờ xem đã, coi cuối cùng cô ta muốn gì."

Giang Vấn Nguyên xốc cái hộp lên, đò vật bên trong lộ ra ngoài.

Trong hộp gỗ không có nhiều thứ, chỉ có hai bình thủy tinh chứ đầy Formalin. Trong mỗi bình trôi lơ lững một con mắt, một dây thép nhọn hoắc xuyên qua tròng mắt, đầu thép lộ ra bên còn lại.

Mục Miên Miên nhìn hai con mắt thì lấy tay che mắt mình, âm thanh đau đớn phát ra trong cổ họng. Chủ nhân của chúng là ai, không cần nói mọi người cũng hiểu. Người chôn cặp mắt này trong thư viện rốt cuộc là Tư Đồ Tĩnh hay Tư Đồ Khiêm? Anhhtucc. wordpress. com

"Trần Miên, chúng ta nên đi thôi." Đột nhiên Tề Tư Viễn hô lên.

Trong tiếng rêи ɾỉ của Mục Miên Miên, từng con mắt dần trùm lên mặt tường, dưới đất, thậm chí bàn, tủ đều có khe thịt vỡ ra, tròng mắt khủng khiếp đảo khắp nơi.

Lữ Kỳ Diệu đâm hai con mắt, máu tung tóe trên người. Đan Hiểu Nhiễm sợ đến mức khóc thành tiếng, nhưng lần này không tránh đi theo bản năng mà giơ con rối trong tay lên, liều mạng nện hai cái lên một con mắt.

Giang Vấn Nguyên suy nghĩ một lát rồi vươn tay muốn lấy một bình mắt đi. Đột nhiên Mục Miên Miên ngẩng đầu nhìn cậu, khuôn mặt hoàn toàn lộ ra. Giang Vấn Nguyên nhìn thấy khuôn mặt đó thì yên lặng thu tay, "Thì ra là vậy. Chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này!"

—— Ngày mai nên đặt dấu chấm hết cho tấn bi kịch này rồi.

...