Băng Hỏa Ma Trù

Chương 256: Tiên thiên lĩnh vực (thượng)




Sau ba tháng kể từ lúc Dung Thân vương dẫn quân cùng Lãng Mộc đế quốc khai chiến thì bên trong Hoa Dung đế quốc, Niệm Băng vẫn chẳng hay biết gì cả. Hắn lúc này vẫn còn đang nỗ lực không ngừng để giải cứu Phượng Nữ mặc dù nỗ lực đó có thể nói là vô vọng.

Mây mù mờ ảo như làn sương dập dềnh trong không gian, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho đỉnh núi tăng thêm phần ẩm ướt.

Khi màn mây sương tan đi lộ ra một đỉnh núi. Ở ngay giữa đỉnh núi, Bàn Tử ngồi trên mặt đất, khóe miệng vẫn còn đang ngậm cái gì:

"Ài, cái đùi gà cuối cùng ta cũng đã ăn hết rồi, sao cái tên gia hỏa này vẫn còn chưa tới, làm vậy chẳng phải cố ý thử vị đạo của ta sao? Muốn ăn một bữa ăn của hắn thật không dễ a! Ông trời ơi! Sao ông không để hắn làm nữ nhân cơ chứ, nếu như quả thật vậy thì dù ta có liều cái mạng này cũng phải cưới hắn làm vợ để hắn ngày ngày an ủi cái miệng của ta."

Vừa nói, cái tay dính đầy mỡ mập ú của Bàn Tử nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng, khuôn mặt lộ vẻ ai oán, chỉ là, nét ai oán xuất hiện trên khuôn mặt hắn thật sự rất buồn cười.

"Bàn Tử, ngươi đang nằm mơ ban ngày a. Ngươi cho rằng lần này ta đánh không lại ngươi sao? Chỉ cần ta thắng thì ngươi phải trả Phượng Nữ lại cho ta."

Một thanh âm âm trầm trầm như từ cửu u vang lên.

Bảy đạo quang mang rực rỡ nhẹ nhàng bay tới. Một âm thanh khe khẽ vang lên, một đồ án hình bắc đẩu thất tinh xuất hiện trước mặt Bàn Tử khoảng ba trượng. Đây là bảy chuôi đao, nhưng chỉ có chuôi đao lộ ra bên ngoài. Trên mỗi chuôi đao đều gắn một viên bảo thạch khác nhau, màu sắc cũng không giống nhau. Lam, hồng, thanh, hoàng, ngân, bạch, hắc bảy loại màu sắc giao vào nhau khiến cho khắp đỉnh núi tức thì được bao phủ bởi một màn bảo quang huyền ảo.

Đây thật sự không phải là bảo quang bình thường mà chính là một kết giới đặc biệt được tạo bởi bảy loại ma pháp nguyên tố khác nhau dung hợp nhau. Trừ phi người thi pháp đồng ý hoặc thất sắc bảo thạch dẫn động kết giới bên ngoài hoàn toàn bị phá hủy, bằng không thì bất kỳ ai cũng đừng hòng di chuyển bảy thanh đao này.

Bàn Tử vỗ tay cười nói:

"Hay a! Hay a! Cuối cùng bảo bối cũng đã tới, tiểu tử mau ra đây đi, mau cho ta xem thử coi ngươi có trò chơi gì mới không, nếu đánh thắng ta thì ta sẽ trả Phượng Nữ cho ngươi, bằng không thì cứ theo quy tắc cũ, làm một bữa tiệc bảy món (thất hệ đại xan) cho ta xơi."

"Hừm, Bàn Tử, ngươi cẩn thận một chút. Lần này chỉ sợ ngươi ăn không nổi tiệc bảy món mà còn phải táng mạng ở đây đó."

Trong mây mù, một thân ảnh mặc hắc sắc bố y từ từ bước tới. Đó chính là Niệm Băng. Niệm băng không hề đưa mắt nhìn Bàn Tử mà mục quang lại chăm chú nhìn lên bảy viên bảo thạch đang phát ánh sáng rực rỡ, dường như đó mới là toàn bộ sinh mệnh của hắn. Trong suốt ba tháng qua, tính cách kiên nhẫn của Niệm Băng dần bộc lộ ra hết. Cứ mỗi mười ngày gian khổ tỉ thí hắn đều chiến bại. Nhưng càng thua càng đánh, từ lúc ban đầu không có năng lực chống đỡ cho tới bây giờ Bàn Tử đã phải e ngại. Thực lực của Niệm Băng tăng theo một đường thẳng đứng đến mức ngay bây giờ Niệm Băng cũng không biết thực lực mình đã đạt tới trình độ nào, nhưng hắn lại nhớ rất rõ diệu dụng của thiên nhãn huyệt. Đúng thật tiên thiên lĩnh vực còn lâu mới có thể so sánh.

Ba tháng, mỗi mười ngày chiến đấu một lần, Niệm Băng đều phải trải qua một lần khó khăn, việc hắn cùng Bàn Tử giao đấu cơ hồ trở thành thói quen. Mỗi lần đều do Niệm Băng toàn lực công kích, Bàn Tử dùng đủ biện pháp để hóa giải. Đến khi Niệm Băng phát hiện ra mình vô pháp phá vỡ phòng ngự của Bàn Tử thì chỉ còn có thể chịu thua. Kết quả thua chính là phải đi nấu ăn, toàn lực làm đủ các món sơn hào hải vị cho Bàn Tử ăn.

Càng tiếp xúc, Niệm Băng kinh dị phát hiện, ở phương diện ẩm thực, Bàn Tử lại có rất nhiều lý giải sâu sắc, thường đưa ra ý kiến với Niệm Băng. Những ý kiến của hắn nói, không phải đại loại như làm gà phải rửa sạch mà thường đánh vào những điểm quan trọng. Niệm Băng đối với Bàn Tử chỉ còn biết gọi là mỹ thực gia. Những ý kiến của lão giúp cho Niệm Băng ở phương diện trù nghệ không ngừng tiến bộ, từ món Băng hỏa cửu trọng thiên sáng tạo ra thất hệ đại xan.

Mặc dù trù nghệ có tiến bộ nhưng Niệm Băng không hề quan tâm tới. Bất quá cái làm Niệm Băng đau khổ nhất chính là mỗi lần nấu ăn xong đều bị Bàn Tử dùng trọng quyền tẩy lễ, sau đó lại bị y đánh xuống dưới đất tiến nhập vào tiên thiên cảnh giới tu luyện. Cảm giác tu luyện thật rất tuyệt vời nhưng cứ mười ngày bị đánh một lần quả thật không thoải mái chút nào. May mắn Bàn Tử đánh cũng có phân lượng, không mang lại cho Niệm Băng một thương hại thực sự nào cả.

Bàn Tử cười hắc hắc, nói: "Vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi. Ngươi phải biết rằng Bàn Tử vì ăn, thậm chí có thể liều mạng. Vì nhục ti rất quý, nhục phiến giá cả lại rất cao, nếu có một khối thịt to, hai người đều có thể bỏ đấy. Đến đây đi, đến đây, bụng ta vẫn còn đầy thịt mỡ, phỏng chừng còn có thể đùa giỡn với ngươi một hồi."

Niệm Băng thở dài nói:

"Bàn Tử, ngươi cần gì phải làm khó ta như thế? Ngươi trả ta Phượng Nữ, cùng lắm thì, ta cho ngươi liên tục ăn thất hệ đại xan trong một tháng. Nếu ngươi không chịu cho ta thấy Phượng Nữ, hôm nay ta cho dù liều mạng dùng tới sinh mệnh ma pháp, cũng phải khiến ngươi lưu lại ở chỗ này. Đã ba tháng nay ngươi không cho ta thấy Phượng Nữ dù chỉ một lần, hôm nay ta phải liều mạng với ngươi."

Bàn Tử nhéo nhéo cái cằm đầy thịt của mình, nói: "Không thể làm vậy được, nếu trong lòng ngươi không có chỗ dựa là tưởng niệm, hương vị làm ra sẽ kém đi, đã ăn qua thứ ngon nhất, ngươi lại để cho ta ăn thứ kém một bậc sao được? Nói thật nhé, thiên phú của tiểu tử ngươi là tốt nhất trong những người ta từng thấy. Với thân thể nhân loại mà có thể luyện ma pháp tới cảnh giới của ngươi, thật sự khiến cho Bàn Tử ta rất bội phục! Tiểu tử, ngươi nghĩ ở trước mặt ta, ngươi có thể sử dụng sinh mệnh ma pháp được hay sao?"

Niệm Băng cười khổ:

"Ngươi cũng không phải không biết, ta luyện ma pháp, không phải để làm một gã ma pháp sư, mà để có thể làm ra thức ăn ngon hơn. Huống chi, ta tối đa cũng chỉ có thể dụng xuất bát cấp ma pháp mà thôi, sử dụng cửu giai ma pháp với ta mà nói đã là quá sức rồi".

Bàn Tử lắc lắc đầu, nói:

"Không giống. Mặc dù ngươi chỉ có thể dụng xuất bát cấp ma pháp, nhưng đối với ma pháp khống chế và lý giải ta thấy ma đạo sư cũng vô pháp so với ngươi. Thử hỏi, bọn họ ai có thể làm được Băng Hỏa Đồng Nguyên, không chỉ sử dụng được Băng Hỏa Đồng Nguyên lực mà còn có thể phát động phong, thổ, không gian, quang minh, hắm ám năm chủng loại nguyên tố khác nữa? Mặc dù chỉ là phụ trợ, nhưng ngươi cũng là toàn hệ ma pháp sư đầu tiên trên đại lục. Nhớ lại, bọn họ gọi ngươi là Băng Hỏa Ma trù, quả thật, lực lượng của ngươi căn bản đều ở băng, hỏa, danh hiệu này quả thực rất thích hợp với ngươi. Nhưng có điều ta không hiểu, là ma pháp lực của ngươi thăng tiến cực nhanh, theo lý thuyết mà nói thì ngươi phải sử dụng được cao giai ma pháp rồi mới đúng, vì sao vẫn cứ giữ tình trạng như cũ vậy? Ha ha! Hôm nay ta lại có món ngon để ăn rồi."

Niệm Băng hàn quang đại thịnh, nhíu mày:

"Nói như vậy chúng ta vẫn phải đánh? Ngươi muốn biết vì sao ma pháp của ta vẫn cứ đứng lại tại trạng thái như trước đúng không? Cái này vài ngày gần đây ta mới hiểu rõ. Bàn Tử, hôm nay ta sẽ để cho ngươi thấy ma pháp tiến bộ của ta như thế nào."

Bàn Tử cười nói:

"Đương nhiên, đương nhiên, ta còn chờ ăn thất hệ đại xan của ngươi nữa. Cũng giống lần trước, ta cho ngươi thời gian ngâm xướng chú ngữ. Niệm chú ngữ đi! Trước khi ăn cơm hoạt động một chút quả thật cũng tốt, gần đây tựa hồ lại béo hơn không ít. Xem xem tiến bộ của ngươi ảnh hưởng nhiều hay ít tới ta."

Niệm Băng ánh mắt thay đổi, trở nên cố chấp dị thường, từ đầu tới cuối, ánh mắt của hắn đều dừng lại trên bảy khối bảo thạch lộ ra bên ngoài kia:

"Thời gian chúng ta biết nhau cũng không ngắn, ta còn chưa giới thiệu cho ngươi tên lũ gia hỏa kiếm cơm của ta, chúng đều là bằng hữu thân mật nhất của ta."

Bàn Tử có chút tò mò nói: "Đúng vậy! Quả thật chưa từng nghe ngươi nói qua. Bảy chuôi đao này đều kỳ quái. Ngươi nói cho ta nghe một chút đi."

Niệm Băng trong mắt toát ra hào quang si mê: "

Băng tuyết nữ thần đích thán tức thần lộ!"
. Một tiếng vù vù nhỏ, lam quang đột nhiên phóng thích, băng nguyên tố trên đỉnh núi rõ ràng cường thịnh hơn.

"Hỏa diễm chi thần đích bào hao chánh dương đao!" Hồng quang chiếu rực, đây chính là đại diện hỏa thần khí.

"Tự do chi phong đích khinh ngâm ngạo thiên đao!" Thanh quang chiếu rực, đây chính là đại diện phong thần khí.

"Đại địa tô tỉnh đích toàn luật trường sanh đao!" Hoàng quang chiếu rực, đây chính là đại diện địa thần khí.

"Thần ky bách biến đích lục mang tuyền ki đao!" Ngân quang chiếu rực, đây chính là đại diện không gian thần khí.

"Quán thông thiên địa đích thự quang thánh diệu đao!" Bạch quang chiếu rực, đây chính là đại diện quang minh thần khí.

"Vĩnh thế địa ngục đích trớ chú phệ ma đao!" Hắc quang chiếu rực, đây chính là đại diện hắc ám thần khí.

Thất sắc quang mang đột nhiên phóng thích, đan vào nhau tạo thành sắc thái rực rỡ như cầu vồng. Niệm Băng trên mặt nở nụ cười, nhìn hào quang bảy màu nói:

"Chúng là thất đại thần nhận, cũng là ma pháp trượng ngưng tụ băng, hỏa, phong, thổ, không gian, quang minh, hắc ám thất loại nguyên tố. Tối trọng yếu, chúng nó đều là thái đao của ta."

Nụ cười trên mặt Bàn Tử đột nhiên tiêu thất mà thay bằng vẻ ngưng trọng, hắn cảm giác được, lúc này khí tức của Niệm Băng so với lúc trước rõ ràng bất đồng, một tầng kim quang nhàn nhạt xuất hiện trên người hắn, thật bất ngờ, đúng là đỉnh phong trong đấu khí – đấu thần khí. Thân trên hơi nghiêng về phía trước thân thể béo mập được kim quang bao bọc, lúc này Bàn Tử tựa như một thanh trọng kiếm thật sự. Đúng vậy, hắn chính là một vũ giả tối cao, xưng hào thần sư. Đồng thời Niệm Băng cũng biết Bàn Tử là thần sư thuộc hệ kiếm thánh, giống như ban đầu hắn suy nghĩ, thực lực của Bàn Tử tuyệt đối có thể vượt trên cả bán thần chi thể. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Niệm Băng trong mắt hào quang đại phóng, hai tay nâng lên, ngón tay thon dài linh hoạt theo cánh tay nhanh chóng di chuyển, nhanh chóng xuất hiện trước thân y hai cái lục mang tinh, một hồng, một lam, nhìn qua hết sức rõ nét: "Băng Tuyết nữ thần a! Thỉnh người ban cho ta vĩnh đống chi băng, hỏa diễm chi thần a! Thỉnh người ban cho ta phượng hoàng niết bàn chi diễm, dùng tên của ta, cực hạn băng hỏa, dung hợp!". Bảy khối bảo thạch trên bảy chuôi đao đồng thời phát sáng, hồng lam lưỡng sắc quang mang phát động, kéo theo ngũ sắc quang mang hướng Niệm Băng tiến tới.

Thất sắc quang mang bao bọc thân thể người trẻ tuổi, theo hai cái lục mang tinh hồng lam lúc trước dẫn động, hình thành một tầng toàn hệ kết giới quái dị, Niệm Băng trong mắt ánh lên một nụ cười quái dị, nhìn Bàn Tử nói: "Cho ngươi thử đặc kỹ ma pháp ta vừa nghiên cứu ra, Toàn hệ ảnh chi khôi lỗi (khôi lỗi - rối thuật)."

Quang mang của ma pháp chợt chuyển biến. Thất sắc quang mang rực rỡ bao quanh thân hình Niệm Băng chợt xạ ra bảy đạo quang tuyến lam hồng, thanh, hoàng, ngân, bạch, hắc. Thất sắc quang mang phân biệt nhau cùng dừng lại trước bảy chuôi đao. Hai mắt Niệm Băng chợt phát sáng, tại mi tâm xuất hiện một hình tròn quỷ dị trông giống như một con mắt không rõ ràng. Trong nháy mắt tinh thần lực không ngừng tuôn ra dung hợp với bảy đạo quang mang vừa bắn ra, thất sắc quang mang bắt đầu phát sinh biến hóa, bảy loại quang mang cơ hồ cùng đồng thời ngưng kết lại thành hình rồi đột nhiên xuất hiện thất sắc nhân hình. Đây tịnh không phải là nhân hình huyễn hóa mà hoàn toàn do ma pháp nguyên tố tạo thành. Bất luận là chiều cao, ngoại hình đều giống hệt như Niệm Băng. Chỉ là bản thân do năng lượng tạo thành nên thân thể có thể nhìn xuyên thấu qua được.

Thất sắc quang ảnh đồng thời đưa tay rút lấy bảy thanh bảo đao vốn đang được cắm dưới đất. Trong nháy mắt, lam, hồng, hoàng, ngân, bạch, hắc thất sắc quang mang đột nhiên rực sáng. Bảy nhân ảnh cùng bảy thanh đao tựa như hợp thành một thể, thất sắc quang ảnh di động cơ hồ như dùng mắt thường không thể theo kịp tốc độ. Chỉ thấy bóng người lóe lên, bảy đạo nhân ảnh đã vây lấy Bàn Tử vào giữa.

Bàn Tử thất kinh nhìn bảy đạo quang ảnh mang khí tức kì dị vây xung quanh nghi hoặc hỏi:

"Niệm Băng, tiểu tử nhà ngươi dùng cái gì thế, là ma pháp thật sao?"

Niệm Băng khẽ cười nói:

"Đương nhiên là ma pháp. Ngươi không hề nghe nói qua trong hắc ám ma pháp có một loại là khôi lỗi thuật (rối thuật) sao? Có thể sai khiến người mất đi thần trí làm rối cho mình. Có điều khôi lỗi thuật thật quá tàn ác, lại phải cần người sống làm vật dẫn, ta thật sự làm không được. Bất quá, trải qua mấy ngày nghiên cứu, đem khôi lỗi thuật cùng toàn hệ ma pháp của ta dung hợp sáng tạo ra ma pháp này. Bàn Tử, phòng ngự của ngươi là mạnh nhất trong những người mà ta đã gặp qua. Nếu như ta đoán không sai thì đấu khí của ngươi thuộc thổ chúc tính. Ngươi chính là một ma vũ sư, tu luyện chính là thổ hệ ma pháp. Muốn phá phòng ngự của ngươi trừ phi ta có thể thao túng được cấm chú ma pháp thì may ra mới có thể làm được. Nhưng ta còn có biện pháp khác, chính là dựa vào sự sắc bén của thần khí. Phòng ngự của ngươi dù có mạnh không lẽ đối diện với các ma pháp đao có sự hỗ trợ ma pháp khí của ta thì có thể phòng ngự được sao? Ta thật không tin, hôm nay để cho bảy người bọn nó chơi với ngươi. Ngươi hãy cẩn thận đấy!"

Toàn hệ ảnh chi khôi lỗi hao phí vô số tâm lực của Niệm Băng. Nếu như quả thiên nhãn huyệt vẫn chưa mở thì Niệm Băng gần như không thể khống chế ma pháp này. Nhưng trải qua không ngừng nghiên cứu cộng thêm khí tức tiên thiên gia tăng không ngừng, vì vậy tới nay hắn đã thành công. Bảy khôi lỗi do năng lượng ngưng tụ, mỗi tên đều lấy tiên thiên năng lượng làm cơ sở. Một khi hình thành thì không cần ma pháp lực của Niệm Băng duy trì, dựa vào đặc tính tiên thiên năng lượng bọn chúng cũng có thể tự mình hấp thu ma pháp nguyên tố trong không khí để duy trì bản thân. Hành động của bọn chúng đều do tinh thần lực của Niệm Băng khống chế.

Thiên nhãn huyệt mang lại cho Niệm Băng hai lợi ích cực lớn, thứ nhất chính là làm cho thực lực cùng linh khiếu phát triển hoàn chỉnh, thứ hai là làm tinh thần lực gia tăng nhanh chóng. Trải qua không ngừng tu luyện, hiện tại tinh thần lực của Niệm Băng có thể dễ dàng cùng lúc điều khiển phát động mười mấy ma pháp khác nhau công kích. Niệm Băng càng lúc càng tin rằng trình độ tinh thần lực của mình mặc dù không thể so sánh với Long triệu hoán sư Hi Lạp Đức nhưng cũng không kém bao nhiêu.