Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm

Quyển 2 - Chương 31: Hoa hồng - cục 19




người dịch: idlehouse

Phương Trì tỉnh dậy trong tiếng mưa rơi rả rích.  Cửa sổ ngay chỗ gối đầu, cô đặc biệt điều chỉnh độ cao của giường vì khung cửa sổ này.  Cửa số để ngỏ, những hạt mưa phùn bay qua cửa lưới, làm mặt cô ướt lạnh lẽo.  Phương Trì nhìn ra ngoài cửa sổ, những tầng mây xám trĩu nặng giăng rất thấp, quanh các lầu dưới của toà nhà chọc trời toàn là sương mù lãng đãng, cả Yến Thành như lạc trong cơn mưa vô biên.   Phương Trì chợt có ảo giác đây là thế giới trong Maandala chứ không phải ngoài đời.

Quay đầu lại vào trong, ngay sát mé giường có một người đang nằm.  Thân hình thon dài đẹp đẽ, khiến chiếc giường này của cô trở nên hơi chật chội.  Chàng vẫn mặc quần áo rất nghiêm chỉnh, áo sơ mi cài đến nút thứ hai ở cổ. Chàng nằm ngủ đè lên trên mặt chăn của Phương Trì, chiếc máy tính atom nằm trên người chàng, một thanh tiến trình có màu xanh lá đã chạy tới điểm chót, sắp sửa kết thúc.

Cô biết Tạ Vi Thời nằm đó từ trước.  Hai hôm nay sau khi xem Rạn Băng xong, phương án trị liệu Tạ Vi Thời kê cho cô chính là ngủ. Tuy đã nghe nhạc êm dịu rồi, cô vẫn rất dễ dàng bị mất ngủ hoặc gặp ác mộng. Thiết bị giám sát giấc ngủ hiển thị giấc ngủ của cô hoàn toàn bị ngắt quãng thành những mảnh vụn. Cứ mỗi mười mấy hai mươi phút lại đứt đoạn.

Có vài lần bị bóng đè nghiêm trọng, Tạ Vi Thời còn phải qua ngồi trấn an cô.

“Kín miệng thật, ngay đến một câu nói mớ cũng không nói.”  Phương Trì vẫn còn nhớ Tạ Vi Thời ngồi bên giường cô đưa khăn ướt cho cô lau mồ hôi lạnh, đã trêu cô như vậy.  Ngủ say không nói mớ, uống say không nói bừa,  phê thuốc không nói thừa, đấy chính là điểm được tăng cường huấn luyện ở Cục 19. May sao dẫu cô đã bị thương, nhưng vẫn còn giữ được tố chất cơ bản ấy.

Sau cùng thật sự không còn cách nào khác, Tạ Vi Thời ôm máy tính đến ngồi canh ngay bên giường của cô. Nói nghe cũng lạ, nằm nghe chàng gõ bàn phím, những âm thanh huyên náo hỗn tạp trong tai cô dần dần lắng xuống.  Có lẽ do chàng gõ phím rất đều đặn và nhịp nhàng, cô nghĩ bụng.  Thậm chí cô có thể nghe ra được, từ âm thanh chàng gõ phím, là chàng đang suy nghĩ, đang thử cách, hay là sau khi thoát được bế tắc thế tiến công như chẻ tre.  Cô ngủ hẳn một ngày hai đêm, còn chàng thì làm việc một ngày hai đêm không ngơi nghỉ, giải mã toàn bộ Rạn Băng.

Có lẽ chàng là một…….cánh quạ rất giỏi.

Phương Trì đi làm vệ sinh, hoá trang.  Gương mặt này đã được sửa rất khéo léo, nhưng quá đậm nét Á Đông,  vừa trắng xanh yếu đuối vừa không có khí thế.  Cô khéo léo kẻ mắt, đánh mắt, tô môi, để chúng che đi vẻ non nớt ngây thơ vốn có.  Sau khi trang điểm xong, cô đến bên Tạ Vi Thời vẫn đang còn ngủ, đút một ổ cứng di động vào trong máy tính của chàng.  Thanh tiến trình cũng vừa chạy xong, cô copy file của Rạn Băng đã được giải mã vào trong ổ cứng.  Trong lúc chờ đợi, cô ngắm nhìn Tạ Vi Thời đang say ngủ.  Quả thực chàng rất đẹp, nhất là đôi bàn tay cân đối với những ngón tay dài dài xương xương.  Bất kể là cầm dao giải phẫu hoặc gõ bàn phím, nhìn chúng làm việc đều rất đẹp mắt. Nhìn chàng, trong lòng cô thoảng chút bi thương.

Cô hoàn toàn không phủ nhận bản thân có cảm tình với chàng.  Cô nghĩ dù sao đi nữa cô cũng là một người khát vọng được yêu thương.  Bất kể là vì hy vọng chàng có thể giúp cô bước ra khỏi nỗi đau mất đi Thịnh Diễm, hay là hy vọng chàng có thể giúp cô hoàn thành nhiệm vụ dở dang—- Hoặc  chăng chúng đều là những cái cớ để che mắt mà thôi.  Cô đã không thể nào rời được thuốc ức chế alpha.  Cô tựa như một ngọn lửa, trước kia đã bùng cháy quá mạnh mẽ nóng bỏng, nay bị phong bế trong băng đá, nhiệt lượng đang bị tàn lụi dần mòn.  Cô không còn khả năng để yêu như đã yêu Thịnh Diễm, không còn có thể yêu ai khác một cách nồng cháy như thế.  Cảm tình của cô, nói cho cùng cũng chỉ  là cảm tình, có lẽ sẽ không thể nào là yêu.  Chỉ là cô đơn.  Chỉ là hiu quạnh.  Chỉ như một con chó bơ vơ bất lực khi bị mất đi gia đình chủ nhân.

Nếu như cô không thể nào trao ra một tình yêu tương đương, thì liệu cô có quyền được hưởng thụ tình yêu người khác trao cho cô hay không?  Đêm ấy trong gian nhà kho bỏ hoang, cô kêu lên “Tạ Vi Thời, mang tôi theo,” có lẽ đấy chỉ là một ý niệm bốc đồng, là khát  mong nắm bắt cho bằng được con đường sống duy nhất.  Chấp niệm của cô đối với sự sống xưa nay vốn luôn rất nặng. Chắc hẳn cô là một người rất ích kỷ. Nếu không, hôm ấy lúc lên đến bậc thang của tầng thứ 8, tại sao lại mất khống chế buột ra lời đó vì hy vọng giữ chân được chàng?  Cô hoàn toàn không muốn để cho chàng biết.  Cứ như hiện giờ, không tiếp tục tiến, cũng không lùi, rất tốt. Chàng là một chú hươu khó nắm bắt. Nhưng cô thà chàng là một gốc cây có thể nở hoa, như thế cô có thể đặt chàng trong chậu hoa trên ban công.  Cây và hươu khác nhau, cây sẽ không chạy mất.

Cô vươn ngón tay, lúc sắp chạm đến mặt của Tạ Vi Thời, cô thấy đầu ngón tay của mình đang run lên một cách không sao kiểm soát được.  Cô rụt phắt tay về, móc hai viên thuốc ức chế alpha từ trong túi ra, nuốt xuống.  Máy tính khẽ vang lên một tiếng “đing,” Rạn Băng đã được copy xong.  Phương Trì rút ổ cứng, ra khỏi phòng.  Ra đến cửa phòng ngủ, cô lại quay trở vào, đắp chăn cho Tạ Vi Thời.

Lấy một chiếc dù màu mã não, thay một đôi giày cao gót, cô lặng lẽ ra khỏi cửa.

———-

Bên vành đai số 4, toà nhà trông như ngọn đuốc như gậy thần của Maandala đứng sừng sững cắm vào mây dày đặc. Vượt qua vành đai số 4, đi về phía Bắc, có một thắng cảnh di sản văn hoá thế giới—-Công Viên Di Tích Hạ Cung.  Nơi đây vào thời vương triều phong kiến còn hưng thịnh, đã từng cho xây một hành cung  hoàng gia rất nguy nga tráng lệ. Sau đó trong khói lửa chiến tranh đã bị san thành tro bụi, không còn gì cả.

Phía mạn đông bắc, bên cạnh công viên, có một khu vực rất tầm thường.  Phong cách của khu vực đó chẳng có gì khác lạ so với Công Viên Di Tích, ngay cả cây cối cũng trồng cùng loại, hoa cũng y chang.  Người ngoài nhìn vào thì tưởng khu vực này là một bộ phận của Công Viên Di Tích, chỉ có số rất ít những thanh niên nghịch ngợm trèo tường lén lút ban đêm đã từng vô ý thử trèo vào đây, rồi mới biết rằng khu này vốn không thông với Công Viên Di Tích.  Thậm chí phía trên bức tường cao ngất đó còn có một lớp tường vô hình, lúc đến gần nó, tất cả mọi công cụ giao tiếp đều bị mất tín hiệu.  Trong nhóm với nhau, bọn thanh niên gọi nơi này là Bermuda.

Không ai ngờ, Bermuda này thật ra chính là trụ sở của cục an ninh mạng.

Cục an ninh mạng, thành lập năm 2015, với Maandala làm đại biểu cho thời điểm thế giới huyễn thực được phổ cập rộng rãi.  Người đời truyền nhau rằng, dưới trướng của Cơ Quan An Ninh Quốc Gia vốn có 18 chi bộ, ai tự lo việc người nấy.  Cục an ninh mạng là chi bộ thứ 19, cho nên dân chúng mới gọi là Cục 19.

Cơ Quan An Ninh Quốc Gia dĩ nhiên là một cơ quan thần bí nhất, nhưng cục an ninh mạng thì được thành lập khi dân trí đã được mở mang, từ lúc mới được thành lập trở đi đã được xã hội quan tâm. Thời buổi Maandala vô cùng phổ biến của ngày nay, hackers đều được xã hội xem như là những minh tinh trong giới giải trí, đừng nói gì đến một cục an ninh mạng tụ tập rất nhiều hackers đầu đàn.  Mặc cho cục an ninh mạng duy trì độ bảo mật cao ngất, những hành động của họ đối với an toàn công cộng trên mạng vẫn được các kênh truyền thông chú ý.  Cho nên, bằng một cách rất bị động, cục an ninh mạng mới trở nên một chi bộ không thần bí nhất trong Cơ Quan An Ninh Quốc Gia thần bí.  Đương nhiên Cơ Quan An Ninh Quốc Gia cũng không phải chỉ có 18 chi bộ, nhưng do bị các kênh truyền thông nói như vậy nhiều lần, lâu ngày cục an ninh mạng cũng tiếp thụ luôn cái tên Cục 19.

Phương Trì bước qua cánh cửa đầu tiên, bên trong là một đường hầm tối đen. Một loạt những vòng sáng màu xanh lục chợt chớp sáng, bao quanh cô từ đỉnh đầu xuống đến gót chân để soát các vật kim loại hoặc thể gây nổ trên người cô.  Bốn luồng sáng bắn ra, cô mở hai mắt, đưa cườm tay ra đón nhận rà soát. Một quy trình hết sức thân quen, sau khi rà soát xong, cánh cửa lớn trước mặt ứng với tín hiệu, mở ra. Cục 19 chưa huỷ hồ sơ của cô.  Sắc mặt Phương Trì bình thản, trông cô không hề ngạc nhiên. Hệt như lúc trước cô có thể ung dung tiến vào trong toà cao ốc của Maandala như thế nào, nay cô tiến vào trong Cục 19 cũng thuận lợi như thế nấy.

Đi mãi vào sâu trong sân, vẫn không thấy một bóng người, nhưng Phương Trì biết rất rõ, mỗi một ngóc ngách nơi đây đều được đặt không ít máy giám sát với góc độ được tính toán rất cẩn thận.  Khu vườn này không có bất cứ một góc chết nào,  máy quét hồng ngoại không ngừng theo dõi tất cả những động tĩnh bất thường mà bức xạ hồng ngoại báo lại.  Cho dù chỉ là một con kiến bò vào trong sân thì cũng sẽ lập tức xác định được vị trí. Có lần, máy bay không người lái của gián điệp thử bay trên khu vực để chụp hình lén, vừa vượt qua tường liền bị tóm gọn, hơn nữa còn bị khống chế ngược lại, biến thành một công cụ thu thập thông tin từ phía kia, đem về không ít tình báo cho Cục 19.

Giữa khu vực có một toà nhà trông không khác gì những toà nhà đại trà khác, một dãy cửa sơn màu đỏ đóng im ỉm, phía trên không có bất cứ biển báo gì.  Phương Trì đi thẳng đến một trong những cánh cửa, ấn vân tay xuống, không lâu sau, cửa liền mở ra.  Phương Trì đi vào, trong căn phòng làm việc rỗng rãi sau cánh cửa có một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn.

Sử Tranh Vanh, nam giới, 56 tuổi, cục trưởng đương nhiệm của Cục an ninh mạng, nguyên đặc công trong cục tình báo thuộc cơ quan an ninh quốc gia.  Năm 2015, nhận lệnh của cấp trên, một tay thành lập cục an ninh mạng.  Ánh mắt bén nhọn như kiếm nhìn chằm chằm vào Phương Trì.

Phương Trì hít sâu một hơi, đứng thẳng tắp, ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng phía trước, lớn tiếng báo cáo:

“Cảnh viên đã giải ngũ của Cục an ninh mạng Phương Trì, xin được quay về đội!”

Vừa dứt lời, một khẩu súng lục trượt thẳng một đường về hướng cô trên mặt bàn trơn láng.  Đèn chợt bật sáng bừng lên ở một chỗ, một khung cửa sổ chợt xuất hiện, mở ra, một bia ngắm trỗi dậy  nơi khoảng trống cách nó 10m, tâm điểm nằm chính giữa tròn như cái bánh, đỏ như máu.

“Bắn.”  Người ngồi sau bàn lạnh lẽo ra lệnh.

Phương Trì cầm súng lục lên, mở khoá, lên đạn, động tác ngắm bắn rất thành thạo, như đến từ bản năng trời sinh.  Sau đó, chính cô cũng cảm thấy khả năng đã sa sút.

Tuy trước khi ra khỏi nhà đã uống hai viên thuốc ức chế alpha, ngón tay cầm súng hiện giờ vẫn không ngừng run. Ánh mắt của cô không cách nào tập trung hoàn toàn được, tâm ngắm mãi không thành hình.   Trên thái dương cô bắt đầu đổ mồ hôi hột.

“Còn ngây ra đó làm gì! Đợi tôi dạy cô bắn ra sao à?!”

Lời nói của Sử Tranh Vanh gay gắt và hà khắc, chưa từng khác với tác phong xưa nay của ông.  Phương Trì cắn chặt răng, ra sức tập trung ngắm, ngón tay run rẩy nắm bắt ngay khoảnh khắc mà cô cho rằng đã ngắm trúng, bóp cò—–

Vành số 8.

Cô đã cố gắng hết sức mình.

Người ngồi sau bàn lạnh như suối băng.  “Một người mà đến cả bia nằm yên một chỗ cũng không ngắm được chính xác, cục an ninh mạng không cần loại vô tích sự đó.”

Phương Trì bị ba chữ “vô tích sự” đả kích nặng nề.  Đây là thử thách áp lực.  Cô tự nhủ. Đây là một kiểm tra thử thách áp lực mà mỗi một cảnh viên trong cục an ninh mạng phải đối mặt.

“Cục an ninh mạng vẫn chưa phế bỏ tôi.”  Phương Trì bướng bỉnh cãi.  “Nếu không làm sao có thể giải thích hiện giờ tôi vẫn có thể đứng đây?”

“Đấy là vinh dự cô có quyền hưởng.” Sử Tranh Vanh lạnh lùng đáp.

“Tôi không nghĩ nó đơn giản như vậy.”  Phương Trì nhìn Sử Tranh Vanh không chút sợ hãi, “Ông đã sắp xếp cho việc sửa khuôn mặt của tôi.”

“Vì muốn cho cô một cuộc sống mới.”  Sử Tranh Vanh nói, “Có lẽ Hồng Cẩm Thành đã nói cho cô biết rồi, trạng thái tâm lý và sức khoẻ của cô đều không sao đảm nhiệm được công việc ở cục an ninh mạng.”

“Nếu tôi nhớ không lầm, vào tháng Giêng năm nay, Savchenko, lãnh đạo mới được bổ nhiệm của KGB là người có sở thích đặc biệt đối với phụ nữ Á Đông da trắng, bé nhỏ gầy gò, mẫn cảm.”

Sử Tranh Vanh chợt im lặng. Ông ta rút một điếu xì gà, bật lửa súng chậm rãi và đều đều đốt nơi đầu điếu thuốc.  Mùi hương đậm đặc lan toả, ông ta rít sâu một hơi, nói:

“Nếu biết tôi có mục đích như vậy thì cô càng không nên xuất hiện trước mặt tôi bây giờ.”

Trong cặp mắt dài hẹp của Phương Trì loé lên một ánh sáng mênh mang.  Cô hiểu ý của  Sử Tranh Vanh.  Sử Tranh Vanh vẫn trao cho cô quyền lựa chọn: tiếp tục cống hiến, hoặc là rời xa Cục 19, sống một cuộc sống không phong ba, làm một người phàm.

Cục 19 vẫn chưa từ bỏ cô.

Sử Tranh Vanh vẫn chưa từ bỏ cô.

Chút ánh sáng mênh mang ấy dần dần sáng rực và bùng lên cuồng nhiệt.

Sử Tranh Vanh nhìn biến hoá trong ánh mắt của cô, sắc mặt càng lúc càng đanh lại.

“Điều này không có mâu thuẫn.”  Phương Trì nói, “Tôi muốn quay về để điều tra Rạn Băng.”

“Vụ Rạn Băng vặt vãnh đó, để tự Maandala  xử lý là được.”  Rõ ràng Sử Tranh Vanh đã đọc tài liệu mà nhóm người của Reboot nộp lên.  Hiện giờ Rạn Băng chỉ mới được phát tán trong tầng lớp lao động thu nhập thấp ở khu vực cũ trong thành, rất dễ dàng khống chế, không đến độ cần cục an ninh mạng phải nhúng tay can thiệp, thậm chí còn chưa đến độ cơ quan công an cần phải bắt tay gia nhập.

“Nhưng mà cục trưởng!” Phương Trì sốt ruột, “Tôi cảm thấy chuyện của Rạn Băng không đơn giản như vậy, phía sau rất có khả năng là do Thần Kinh Hoa Hồng đang giở trò.”

“Cô có chứng cứ gì?”

Phương Trì trình bày cặn kẽ suy luận của mình cho Sử Tranh Vanh nghe.

Sử Tranh Vanh nhíu chặt mày, nói: “Trực giác không đủ để đưa ra lời phán đoán cuối cùng. Nhưng tôi sẽ lệnh cho Hồng Cẩm Thành chú ý đến Rạn Băng.”

“Vậy tôi có được phép quay về để điều tra chuyện này không?”

“Không được.”

Phương Trì hơi nản, lại nghe Sử Tranh Vanh nói: “Sau khi Savchenko được bổ nhiệm, tôi đã phải điều chỉnh rất nhiều chiến thuật và sắp xếp nhân sự trong cục,  tạm thời không còn quá nhiều tài nguyên để phối hợp điều tra Rạn Băng với cô.”

Xưa nay lời Tranh Vanh nói luôn thẳng thắn như vậy, chưa từng vòng vo.

Phương Trì hiểu, có nói thêm cũng vô ích, mím chặt môi, lấy ra ổ cứng di động trước đó, đặt lên bàn làm việc của Sử Tranh Vanh.

“Đây là bản đã được giải mã của Rạn Băng.  Cảm phiền ông trao lại cho Maandala.  Nếu như chúng ta không có cách nào tra ra người sản xuất Rạn Băng là ai, thế thì để Maandala triệt để ngăn chặn nó.”

Phương Trì nói một cách kiên quyết xong, xoay người lui ra ngoài.

Cô nghe Sử Tranh Vanh nói ở phía sau lưng cô:

“Chú ý đến an toàn của cá nhân cô.  Kiếm do tôi đúc ra, nếu không dùng được nữa, thì sẽ bẻ gãy.”