[Bảng Phong Thần] Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Chương 27: Chó cùng rứt giậu liền quyết định biểu lộ




Editor: Tiffany Trương

---------​

Văn Trọng không nói gì, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo như có như không nhìn chằm chằm phía trước, chợt nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt băng lãnh trước giờ chợt nỗi lên một vẻ nhu hòa khó phát hiện.

Lý Thượng lặng lẽ dụi dụi con mắt, trong lòng âm thầm nói: *Quái, ta mới bốn mươi mốt tuổi nha, sao mắt lại mờ đây chứ, có thể thấy vẻ mặt như thế trên mặt thái sư, aiz, sau khi đánh giặc xong, không biết có thể dựa vào quân công, thỉnh cầu đại vương, mời ngự y trong cung tới nhìn mắt cho mình hay không...

*Quái: Kì lạ

Hắn đang mải mê suy nghĩ, chợt nghe Văn Trọng nhàn nhạt nói: “Đi, đem cô gái kia tới.”

Lý Thượng phút chốc hoàn hồn, dấu đi vẻ kinh ngạc dưới mắt, không dám hỏi nhiều, khom người cấp tốc lui ra.

Bên trong lều lớn, Văn Trọng ngồi đó, ngón tay thon dài chậm rãi co thành nắm đấm dưới mặt bàn, trên gương mặt tuấn tú không hề biểu lộ cảm xúc, chỉ là ánh mắt sâu thẳm nhanh chóng xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh lẽo: Gần đây yêu tộc ăn gan hùm mật gấu sao, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Dám chán sống liên tiếp phái yêu quái tới gần mình, đây thực sự là chuyện lạ mà mấy trăm năm qua chưa từng nghe thấy... Mà cô gái này, lúc được cứu có chút trùng hợp...

Trong thời gian ngắn, bên ngoài lều lớn, truyền đến thanh âm Lý Thượng cung kính nói: “Khởi bẩm thái sư đại nhân, người đã mang tới.” Văn Trọng thu hồi tâm tư, lạnh giọng nói: “Mang vào.”

Rất nhanh, liều trướng hất lên, Lý Thượng bước vào trước, sau lưng hắn, còn có hai người, một người dáng dấp rất gầy yếu là một binh lính trẻ đang cẩn thận từng li từng tí đỡ một cái cô gái mặc áo trắng.

Văn Trọng còn chưa thấy rõ mặt cô gái kia, đã bị màu sắc quen thuộc hoảng đến con mắt, hắn lập tức chấn động, đột nhiên nhanh chóng ngồi thẳng lên, giương mắt nhìn chằm chằm cô gái kia!

Đập vào mắt chính là một đôi mắt quen thuộc, sáng sủa có thần, nhưng hơi lộ ra mấy phần vô tội! Gân xanh trên trán Văn Trọng giật kịch liệt, con ngươi lạnh lùng từ trước đến giờ hiện ra một tia kinh ngạc.

Bất quá, Văn Trọng là người nào! Hắn ngay lập tức sẽ phục hồi tinh thần lại, bất động thanh sắc đánh giá tiểu yêu quái giờ khắc này nhìn qua thảm hề hề kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phủ đầy nước mắt, áo trắng xốc xếch, ở chân phải mắt cá chân còn có một vũng máu tươi, lúc này, tiểu yêu quái đang mềm nhũn dựa vào người của binh sĩ trẻ tuổi bên cạnh, tư thế này, giống như là được ôm rồi!

Lông mày anh tuấn của Văn Trọng vô thức cau lên, hắn vòng qua bàn, từng bước một đi tới, hình như có một trận hơi lạnh mạnh mẽ kéo tới, Bạch Ngọc Khuyết không nhịn được lùi về sau nửa bước. Văn Trọng nén lửa giận xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi tới làm cái gì?”

Lời vừa nói ra, Lý Thượng cùng Tiểu Cát đều khiếp sợ trợn to mắt: Trời ạ! Thì ra... Cô gái này và thái sư biết nhau nha!

Bạch Ngọc Khuyết tuy rằng trong lòng sớm có suy đoán, nhưng lúc này nhìn thấy nam tử xa cách gần một tháng, nàng đáy lòng vẫn có một tia nhảy nhót, bất quá... kịch bản này, có vẻ nên sửa lại. Aiz, nhân sinh trên sàn diễn, thay đổi trong nháy mắt a...

Bạch Ngọc Khuyết không dấu vết hướng về Văn Trọng chớp chớp mắt, thê thảm nói: “Ô ô ô... Thái sư, sau khi lão nhân gia ngươi rời đi Triều Ca, Hoa Bà Bà lo người ở trong quân không người chăm sóc, liền để cha mẹ ta và ta tới đây, đáng thương ta một cô gái yếu đuối, ngàn dặm xa xôi núi sông hiểm trở, bị di tộc bắt đi không nói, cha mẹ còn bị bọn họ... Bị bọn họ... Ô ô ô, thái sư, lão nhân gia ngươi nhất định phải làm chủ cho ta a...”

Tiểu Cát chợt bừng tỉnh hiểu ra: Nha —— thì ra, Bạch cô nương này là nha hoàn trong phủ thái sư đại nhân nha... Bạch cô nương đúng là đối với thái sư đại nhân rất trung thành, một lòng chăm sóc chủ nhân, ngay cả quân doanh trọng địa cũng không sợ... Dọc theo con đường này, chắc nàng cũng chịu không ít khổ đi... Cha mẹ chết thảm, mình lại rơi vào trong tay bính lính dị tộc, thực sự là trải qua nhiều đau khổ a, Tiểu Cát giật giật mũi, con mắt từ từ ướt át...

Lý Thượng không đơn thuần như Tiểu Cát, hắn lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của Văn Trọng và Bạch Ngọc Khuyết, trong lòng chợt xẹt qua một ý nghĩ không dám tin: Thái sư đại nhân đối với cô gái này, rất không bình thường, mình theo vị đại nhân này hai mươi mấy năm rồi, hắn luôn luôn hỉ nộ ái ố không rõ, lúc nào cũng trưng ra vẻ băng lãnh, cho tới bây giờ chưa từng thấy lão nhân gia người vì sự tình gì... Thay đổi sắc mặt... Vẻ mặt này a, không biết lúc này... Thái sư đại nhân có thể lưu lại thân phận không tầm thường của cô nương này không a...

Lần đầu tiên được tiểu yêu quái luôn coi trời bằng vun gọi là “Thái sư đại nhân”, còn kèm thêm “Lão nhân gia ngươi”, Văn Trọng hầu như hoài nghi lỗ tai của chính mình có vấn đề, trong lòng dâng lên một luồng cảm giác quái dị, lại chen lẫn vài phần tức giận:

Thực sự là nói năng lung tung bậy bạ! Này đúng là tiểu yêu quái chuyên gây chuyện thị phi, trước khi đi rõ ràng mình đã cảnh cáo nàng nên ngoan ngoãn ở trong cung, sao lại dám tự tiện chạy đến Nam Cương! Bất quá... Văn Trọng nghĩ đi nghĩ lại, tiểu yêu quái này nếu như lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, ngược lại không phải nàng, trong lòng Văn Trọng trầm thấp thở dài.

Không tiện ở trước mặt thuộc hạ hỏi, Văn Trọng hướng về Lý Thượng nói:“Các ngươi đi ra ngoài trước luyện binh, ta có việc muốn hỏi riêng nàng.” Lý Thượng khom người tuân lệnh, Tiểu Cát lau mắt, lo lắng nhìn Bạch Ngọc Khuyết một chút, theo lưng Lý Thượng đi ra ngoài.

Lều lớn bên trong chỉ còn dư lại hai người, Bạch Ngọc Khuyết không nhịn thêm nữa, hai ba bước chạy vội tới chiếc giường nhỏ sau bàn, xiêu vẹo ngồi xuống, cố nén đau cởi giầy chân phải, đem một cái chân nhỏ trắng nõn nà lên trên giường nhỏ, cúi đầu cẩn thận kiểm tra vuốt nhẹ.

Văn Trọng thấy người khác vừa đi, tiểu yêu này lập tức khôi phục dáng vẻ coi trời bằng vun, còn dám đi tới, cười toe toét ngồi trên giường của mình! Híp híp mắt, hắn lạnh lùng nói: “Đứng lên.”

Bạch Ngọc Khuyết thấy mắt cá chân nơi đó bị thương đến máu thịt nát bấy, càng thấy đau, lúc này nghe thấy Văn Trọng nói như vậy, ngẩng đầu lên ngậm lấy hai dòng *nhiệt lệ lên án: “Này, Văn Trọng, ngươi thật vô tâm! Ta đều bị thương thành như vậy rồi, ngồi giường ngươi một chút thì có làm sao chứ! Ngươi người này, đường đường là thái sư của một quốc gia, sao lại hẹp hòi như vậy! Không sợ dân chúng cả nước cười ngươi!”

* nhiệt lệ: nước mắt còn đang nóng hôi hổi

Bị gán danh “Quỷ hẹp hòi” Văn Trọng khóe miệng giật giật, cảm giác vô lực quen thuộc trong nháy mắt dâng lên, tầm mắt của hắn lướt qua bàn chân trắng mịn chân kia, bên trên còn dính một mảnh vết máu...

Ánh mắt giật giật, duỗi ra bàn tay lớn thon dài, vừa định triển khai phép thuật, đột nhiên nghĩ đến tiểu yêu này tự ý rời khỏi hoàng cung chạy tới nơi này, thật sự coi chính mình là yêu quái, nên cái gì cũng không sợ rồi! Gan to bằng trời như vậy, không nếm chút khổ sở, sao có thể nhớ kỹ giáo huấn! Sau đó, tay phải chậm rãi buông xuống, lại lẳng lặng thu vào trong tay áo.

Văn Trọng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Khuyết đang không có hình tượng chút nào than thở chính mình trên giường nhỏ, chậm rãi nói: “Ngọc tỳ bà, ngươi đến Nam Cương, muốn làm gì?”

Đến rồi đến rồi! Bạch Ngọc Khuyết trong lòng nhất thời một trận kinh hoàng, rơi vào kịch liệt giao chiến ở trong: Có nên đem tình cảnh của mình nói cho Văn Trọng nghe không? Hay là bàn giao ra tất cả, để Văn Trọng đi cứu ra cha mẹ...? Bạch Ngọc Khuyết lặng lẽ nhìn Văn Trọng một chút, khuôn mặt lạnh lùng kia vẫn đẹp trai sắc sảo như cũ, chỉ là, người này, Bạch Ngọc Khuyết rất rõ, hắn từ trước đến giờ đối với yêu tộc không có hảo cảm, thậm chí có thể nói là —— căm ghét yêu quái.

Nghe Tô Đát Kỷ nói, chính mình chỉ sợ là yêu quái duy nhất sống sót từ trong lòng bàn tay của Văn Trọng mấy trăm năm qua, có lẽ hắn nhìn ra mình chưa từng thương tổn tính mạng người phàm. Nhưng mà... Cầu hắn cứu cha mẹ mình? Ngẫm lại liền biết không thể, Văn Trọng không phải là hạng người lương thiện dễ nói chuyện...

Đáy lòng nhanh chóng lướt qua rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng, Bạch Ngọc Khuyết vẫn không dám tùy tiện dùng một nhà bốn mạng mạo hiểm, Lang Vương không phải là hạng tốt lành gì, sơ sẩy một cái, sợ hắn sẽ tàn nhẫn xé nát bốn tánh mạng kia, đặc biệt là nghĩ đến Bạch Tiểu Giác đáng iu thuần lương kia, Bạch Ngọc Khuyết trong nháy mắt quyết tâm giấu diếm chân tướng.

Nàng ngẩng đầu lên, vô tội nháy mắt một cái, nhìn Văn Trọng nói: “Ách, ngươi không nên nghiêm túc như vậy được chứ, ta đang ngoan ngoãn ở trong cung, không ngờ tên Dương Tiễn bại hoại kia đến kiếm chuyện, ta lại đánh không lại hắn, không thể làm gì khác hơn là chạy ra ngoài.”

Văn Trọng trực tiếp vạch trần lỗ hỏng của Bạch Ngọc Khuyết hỏi: “Ngươi cũng không cần phải đến Nam Cương.”

Bạch Ngọc Khuyết lập tức nghẹn, đáy lòng lệ rơi đầy mặt: lớn lên đẹp trai thế mà có thể nói chuyện không nể mặt mũi vey... Không nể mặt người khác như thế, Văn Trọng, sao ngươi không hề có một chút phong độ nào vey a... Ta ta ta, nên diễn tiếp như thế nào đây...

Thấy Bạch Ngọc Khuyết cúi đầu không nói lời nào, Văn Trọng lạnh giọng nói: “Sao ngươi lại trà trộn vào trong quân đội di tộc?”

Nghe kĩ một chút! Là “Trà trộn” a, mà không phải “bị bắt”, cũng không phải “gặp” a... Rõ ràng là người này căn bản không tin mình, chuyện này, thực sự là càng ngày càng khó làm...

Bạch Ngọc Khuyết cắn răng, liều chết không nhận: “Ta ta... Ta vì tới đây, liền đuổi theo gần một tháng trời, pháp lực đều dùng hết, bọn họ người lại nhiều, cho nên mới bị tóm...”

Nhớ tới yêu pháp của tiểu yêu này khi thì linh khi thì mất linh, còn cả tu vi pháp thuật thấp bé đến tệ hại, Văn Trọng yên lặng nửa ngày, nói:“Tại sao tới nơi này?”

”Bàng” một tiếng, Bạch Ngọc Khuyết trong đầu vô hình bình bình lon lon vỡ tung một chỗ... lại quay lại đề, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, bị bức ép đến tuyệt cảnh rồi! Ta ta ta... Nói lý do gì mới có vẻ có thể tin đây...

Văn Trọng thấy nàng nửa ngày không nói lời nào, hé mắt, lạnh lùng nói:“Nói.” Chỉ một chữ, lại tựa hồ như ẩn chứa vô hạn sức mạnh tiềm ẩn, Bạch Ngọc Khuyết bị dọa đến thần kinh nhảy dựng lên.

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên — -- -- linh quang chợt lóe lên “Xoạt” một tiếng, Bạch Ngọc Khuyết chưa kịp nói hậu quả, thấy hai mắt Văn Trọng sâu thẳm đen như mực, đột nhiên cả người bình tĩnh lại.

Nàng giả vờ “E thẹn” cúi thấp nửa mặt, hai tay lặng lẽ nắm lại, sử dụng dũng khí từ khi bú sữa mẹ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần hiện ra một mảng nhỏ đỏ ửng, nàng buông mí mắt xuống, trầm thấp nói: “Ta... Ta nhớ ngươi.” Đây chính là đang giải thích, chính là bởi vì nhớ Văn Trọng, mới ngại không xa ngàn dặm tới Nam Cương tìm hắn.

Một lời vừa nói ra, Văn Trọng nhất thời đứng hình tại chỗ! Bạch Ngọc Khuyết lặng lẽ nâng mắt, nam tử lạnh lùng trước mặt đứng đó, một đôi mắt lạnh lẽo hiện ra vẻ khiếp sợ khó tin hiếm có, như có gì đó phức tạp.

Còn cần thêm chút sức mạnh nữa nào... Bạch Ngọc Khuyết hoặc là không làm hoặc là làm đến cùng, “Si mê” nhìn Văn Trọng, đánh bạo tiến thêm vài bước, móng vuốt nhỏ trắng mịn run rẩy từ từ mò vào tay áo tay phải của Văn Trọng...

Văn Trọng còn đang bị năm đạo sấm chớp đánh xuống, không ngờ lại có một bàn tay nhỏ mềm mại run rẩy nắm lấy tay phải của mình, cả người hắn phút chốc dừng một chút.

Còn đang đánh bậy đánh bạ, Bạch Ngọc Khuyết ngay lập tức nhận ra được Văn Trọng động tác này, nàng cả người đều doạ đến cơ hồ muốn nhảy lên, nhưng việc đã đến nước này, cái nào cho phép mình lùi bước, nếu như bị Văn Trọng biết mình ở lừa đảo, không biết phải đối mặt với hậu quả gì đây.