Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 6




Editor: Ngọc

Beta – er: Mùn

Vào ngày trước Nguyên Đán, Đào Nhạc đột nhiên nhận được thông báo từ công ty game rằng bản thảo mà cô gửi trước đó đã được chọn. Phần đó sẽ được giải thích như một phần thưởng của người chơi.

Cô nhìn về thông báo chính thức đó, tâm trạng hưng phấn vô cùng. Chỉ chốc lát sau, Tô Thanh cũng gửi tin nhắn WeChat đến. Tô Thanh hỏi cô có muốn đến phòng thu âm xem hắn phối âm hay không. Cô lập tức đồng ý.

Một cơ hội tốt như thế sao cô có thể bỏ qua được, không thể dễ dàng đến tận phòng thu âm để xem đâu.

Đào Nhạc dựa theo địa chỉ mà Tô Thanh để ngồi xe đến đó.

Cô vừa vào cửa nói tên của mình thì người trước mặt liền hỏi: “A, tôi biết, cô chính là người biên tập cảnh Tô Nhạc cùng chiếc xe âm thanh?”

Cô được hỏi những điều này nên có chút xấu hổ mà gật gật đầu. Chẳng lẽ toàn công ty đều đã biết? Đào Nhạc nghĩ đến đó liền chỉ mong có cái hố để chui xuống.

Ai ngờ chị này từ trong bàn lễ tân đi ra, vỗ vỗ vai cô nhỏ giọng nói: “Biên tập không tồi. Hay lát nữa chúng ta thêm WeChat đi, cô dạy tôi cách để biên tập như thế nhé. Ví dụ như cô dùng phần mềm nào nè,…

“A?”

Cô gái đó mỉm cười nói: “Tô Thanh còn đang ở trong phòng thu âm, cô chờ một lát.” Sau đó lại vỗ vỗ vai cố ý cùng cô gái đó đi.

Đào Nhạc theo sau cô gái đó đến phòng thu âm. Mọi người nhìn thấy đều thắc mắc cô là ai.

Đào Nhạc còn chưa kịp trả lời, cô gái ở phía trước đã mở lời: “Đến tìm Tô Thanh.”

Nghe thấy mấy chữ đó, mọi người đều hiểu ý mà cười, sau đó lại tiếp tục hoàn thành công việc của bản thân. Tình huống như thế này Đào Nhạc không hiểu nổi, cô đành cặm cụi đi theo cô gái trước mặt. Vừa đi vừa đoán.

Đi thẳng rồi rẽ trái là đến phòng thu âm, thoáng nhìn qua trong phòng thấy người đang ngồi chờ thu âm cô mới bừng tỉnh.

Kia không phải là Tô Mặc sao? Mọi chuyện thật ra là như thế nào? Tô Mặc thật sự là Tô Thanh?

Tô Mặc nhìn thấy cô đến, buông kịch bản xuống, mỉm cười rồi từ phòng ghi âm nói: “Cậu đến phòng nghỉ chờ tôi một chút.”

Đào Nhạc vừa mới đến phòng nghỉ ngồi xuống thì nhìn thấy bên kia cửa kính là rất nhiều người từ phòng làm việc ngưỡng cổ xem cô, thì thầm không ngừng. Cô gái ban nãy bưng một ly cà phê đến, thuận tay kéo cửa chớp lại, ngồi xuống đối diện cô.

“Cậu và Tô Thanh là bạn học ở Nhật Bản?”

“Vâng.”

“Vậy cậu có biết đó là Tô Thanh không?”

“Ách… Lúc trước thì không biết.” Cô nhấp một ngụm cà phê, chỉ chỉ ngoài cửa sổ hỏi, “Bên ngoài có chuyện gì thế?”

Cô gái đó cười thần bí, “Chà, vẫn nên chờ để Tô Thanh nói cho cậu biết thôi.”

Đào Nhạc ngồi ở trong phòng nghỉ, ngón tay không ngừng di chuyển. Cô cứ mãi nghĩ về câu nói đó của cô gái kia, không rõ Tô Thanh muốn làm cái gì.

Đợi nửa ngày, Tô Thanh mới chậm rãi từ phòng thu âm ra. Lúc hắn đi vào phòng ngủ thì Đào Nhạc chờ đến độ sắp ngủ luôn rồi.

Vừa thấy hắn tới, Đào Nhạc lập tức ngồi ngay ngắn trở lại. Tô Thanh cười lấy ra một kịch bản dựa trên bản thảo của cô rồi cùng cô thảo luận để chỉnh sửa như thế nào cho phù hợp. Trong quá trình thảo luận công việc, tâm tư của Đào Nhạc hoàn toàn bay biến đi đâu mất, cô ngượng ngùng hỏi.

Điều khó chịu ở đây là cô có thể nhìn ra Tô Thanh cũng thấy được sự nghi ngờ của cô nhưng hắn cố tình làm lơ, chỉ ngồi viết viết đọc đọc kịch bản.

Công việc kết thúc, Đào Nhạc ôm balo gục xuống, chuẩn bị trở về trường học. Lúc đi đến cửa, cô bị cô gái đó cản lại. Cô gái nói với Đào Nhạc rằng bọn họ muốn đi đến một nơi và mời cô cùng đi.

Đào Nhạc có chút ngượng ngùng mà nói, “Vẫn là thôi đi, tôi…” Cô còn chưa dứt lời đã bị kéo đi, cô gái đó nói: “Không sao đâu, không sao đâu. Thêm một người thì thêm vui thôi.”

Ở phòng KTV, có một vài chị gái hỏi cô về bạn trai. Đào Nhạc đỏ mặt nói mình vẫn còn độc thân.

Lời này vừa dứt, mấy người bọn họ chỉ chờ có thế, “Tô Thanh cũng đang độc thân…”

Nhìn bọn họ vui đùa, Tô Thanh cũng không biện hộ gì, chỉ lo ca hát, còn Đào Nhạc cười cười cho qua.

Vài câu vui đùa đó giống như kim đâm thẳng vào nội tâm cô. Suốt bữa tiệc cô không ngừng suy nghĩ về lời bọn họ nói, để ý thì Tô Thanh không hề có phản ứng, cứ như nhiều quá riết quen.

Đào Nhạc thất thần tham gia vài trò chơi, hầu như cô đều thua hết nên bị phạt mấy ly rượu. Một lát sau, Tô Thanh nhịn không nổi nữa bèn giơ tay ngăn cô lại, nói muốn thay cô uống.

Cô không chấp nhận chân tình của hắn, giơ tay lên, cao giọng nói: “Không cần, cậu dựa vào cái gì mà thay tôi uống?” Sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, còn đòi chơi thêm ván nữa.

Mọi người đều cảm thấy Đào Nhạc có lẽ đã say. Mấy chị gái dìu cô sang một bên nghỉ ngơi. Cô tựa đầu trên sô pha, nhìn dưới ánh đèn flash hát cùng Tô Thanh, cảm giác hắn so với lúc trên TV còn soái hơn nhiều.

Lúc từ KTV ra, Đào Nhạc đi đường không vững, Tô Thanh nhanh chóng chạy đến đỡ cô, chuẩn bị gọi xe đưa cô về trường. Ngồi trên xe taxi, hắn lấy điện thoại của cô để gọi cho bạn cùng phòng của cô, nhưng bạn cùng phòng bảo ký túc xá đóng cửa rồi.

Hắn cất điện thoại, cúi đầu nhìn Đào Nhạc đang ngã vào lòng mình, trong lòng thầm mắng cô thế mà lại không có chút tí phòng bị nào. Sau đó chỉ tài xế hướng nhà của mình.

Tô Thanh bế cô lên giường của mình, giúp cô đắp chăn, rồi lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán cô.

Bởi vì say rượu nên mặt Đào Nhạc ửng đỏ, ngủ đến mơ mơ màng màng, miệng còn lẩm bẩm tự nói. Tô Thanh nhìn bộ dáng này của cô vừa tức giận vừa buồn cười. Hắn lẩm bẩm lầu bầu một câu: “Con gái uống nhiều rượu như vậy, hôm nay nếu không phải tôi thì cô hối hận cũng không kịp. Đồ ngốc.”

Đào Nhạc ở trên xe taxi đã ngủ say nên giờ hình như có tỉnh một chút. Không biết có phải trùng hợp không, cô mơ mơ màng màng thế mà vẫn đáp lại Tô Thanh: “Cậu mới là đồ ngốc, Tô Mặc là người ngốc nhất thế gian.”

“Được, được, tôi ngốc.”

“Ừm, tôi rất thích cậu.”

Cồn làm cô nói chuyện mơ hồ không rõ, nhưng mấy chữ này Tô Thanh lại nghe rất rõ. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô hỏi, “Em biết em vừa mới nói gì không?”

“Tôi thích Tô Mặc.” Đào Nhạc lặp lại một lần nữa. Tô Thanh thỏa mãn cười, hắn chỉnh lại chăn rồi tắt đèn, đi ra khỏi phòng.

Vì say rượu nên cô ngủ một giấc đến chiều hôm sau mới tỉnh. Lúc cô tỉnh dậy, đầu óc vẫn quay cuồng dữ dội. Cô nhìn chiếc giường lạ lẫm rồi ngồi dậy, nhìn đến bàn của Tô Thanh thấy poster mới hoang mang nhảy xuống giường. Đại não hỗn độn hoạt động, ước chừng hơn mười phút trôi qua cô mới phân tích được tình huống trước mắt.

Cô rón ra rón rén ra khỏi phòng. Ở trong phòng khách hay phòng tắm đều không thấy Tô Thanh. Lúc cô định lấy túi xách chuồn về thì Tô Thanh bưng bát canh nóng từ phòng bếp đi ra. Nhìn thấy cô hắn có vẻ hoang mang nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Tỉnh rồi à? Cầm đi rửa mặt một chút đi, tôi chuẩn bị cho cậu khăn lông và bàn chải đánh răng rồi. Sau đó cùng nhau ăn cơm đi, cậu ngủ hơn nửa ngày rồi, hẳn là đói bụng lắm.”

Đào Nhạc ngồi đối diện với hắn cùng ăn cơm. Tô Thanh cứ liên tiếp gắp đồ ăn cho cô. Cô chỉ uống một ngụm canh rồi sững sờ lấy đũa chọc chọc trong chén cơm. Vài lần muốn mở lời nói nhưng chưa thoát ra khỏi miệng, những lời đó đã biến thành tiếng thở dài. Cô đành nuốt xuống. Tô Thanh cũng đoán ra được cô muốn hỏi cái gì, nhưng hắn không trực tiếp hỏi cô.

Một bữa cơm ăn trong khoảng thời gian rất lâu. Tô Thanh gắp cho cô rất nhiều, cô mới miễn cưỡng ăn xong một chén cơm.

Cơm cũng ăn xong rồi, cô ngồi uống trà nóng ở phòng khách, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào Tô Thanh ở phòng bếp.

Do dự một lúc, cô rốt cuộc cũng có dũng khí, đi đến bên cạnh hắn. Cô còn chưa kịp mở miệng hắn đã nói trước: “Lát nữa có bắn pháo hoa ở quảng trường, cùng đi xem đi?”

“Hả?”

“Đi thôi, dù sao cũng là dịp lễ Nguyên Đán.”

Dọn dẹp xong xuôi, Tô Thanh cùng Đào Nhạc đi ra ngoài. Bọn họ tới sớm nên đại hội pháo hoa vẫn chưa bắt đầu. Hai người dạo quanh hồ nhân tạo vài vòng.

Phía nam mùa đông tuy không có tuyết nhưng mặt hồ cũng kết thành một tầng băng mỏng. Gió lạnh khiến chóp mũi của Đào Nhạc đỏ lên. Tô Thanh giúp cô làm nóng người bằng cách choàng khăn quàng cố của hắn lên cổ cô. Khăn này còn có hương bạc hà quen thuộc của hắn. Việc này khiến không chỉ chóp mũi mà cả khuôn mặt của Đào Nhạc cùng đỏ lên.

Trời dần dần tối, càng nhiều người tụ tập ở quảng trường. Đào Nhạc dựa người vào lan can, Tô Thanh đứng phía sau cô, dùng thân thể của mình để ngăn cách cô với đám người đang chen chúc.

Đại hội pháo hoa bắt đầu, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn những đóa hoa rực rỡ xinh đẹp nở rộ trên bầu trời. Quảng trường bắt đầu náo nhiệt, khung cảnh ầm ĩ. Đào Nhạc dựa vào ngực hắn, tựa hồ có thể nghe được nhịp tim đang đập của hắn.

Hắn thì thầm bên tai cô: “Anh thích em, làm bạn gái anh nhé!”

“Cái gì?”

Tô Thanh mỉm cười, ngửa đầu hô to: “Đào Nhạc, anh thích em, làm bạn gái anh được không?” Nhưng giọng nói của hắn đã nhanh chóng bị đám người và pháo hoa che khuất. Nhưng Đào Nhạc rõ ràng đã nghe được, cô đáp: “Hừm, em muốn suy nghĩ đã.”

Tô Thanh kéo cô lại gần nói: “Nhưng ngày hôm qua em không có nói như vậy.” Cô một mực cãi lại nhưng đã bị hắn hôn đến im lặng. Vị bạc hà tràn ngập khắp khoang miệng của cô, nhẹ nhàng lan tỏa lên cả mũi.