Bánh Răng

Chương 22




Edit: Cải Trắng

Lận Thần mở cửa phòng, đập vào mắt là cảnh vệt nước vương trên sàn nhà.

Bước vào bên trong, anh phát hiện đèn phòng tắm vẫn bật. Mở cửa phòng tắm ra lập tức đón luồng không khí nóng ùa đến, mỗi một làn hơi nước đều mang theo hương thơm của Sa Khinh Vũ. Mặt kính to như phủ một lớp sương mỏng, mù mịt không rõ.

Bình tĩnh nhìn vài giây, anh quay về phòng, bật loa nghe chút nhạc và bắt tay vào sửa soạn hành lý.

Đêm đã về khuya, ngoài cửa sổ, ánh đèn từ những ngôi nhà khác lần lượt biến mất, dỗ người đi vào giấc ngủ. Thành phố luôn rực rỡ ánh sáng bỗng chốc trở nên ảm đạm.

Đêm, lặng yên đến gần.

Âm nhạc phiêu đãng trong không gian nhỏ tối mờ và dần đi đến hồi kết khiến âm thanh xuống thấp hơn.

Lận Thần đặt bảng màu mắt được đóng gói kỹ lưỡng lên trên bàn, ngón tay thon dài không ngừng miết theo phần bọc bên ngoài.

Ánh mắt chán nản bị che khuất bởi hàng lông mi cong, làm người ta không thấy được cảm xúc của anh. Dưới ánh đèn, hàng lông mi bị chiếu đến đổ bóng như che rợp toàn bộ, sinh động như thật.

Đến khi tiếng gõ cửa vang lên, hàng mi anh động đậy. Sau đó, anh cất bảng màu mắt vào ngăn kéo, nói: “Vào đi.”

Sa Khinh Vũ cầm khăn tắm đi vào: “Em sang đưa cho anh khăn tắm khác, còn mới đó.”

Dứt câu, cô đưa qua.

Lận Thần nhận lấy rồi ném nó lên trên giường, chỉ vào ghế dựa bên cạnh: “Em ngồi đi.”

Sa Khinh Vũ mất tự nhiên ngồi xuống, thẳng lưng, bày ra dáng vẻ của một đứa học trò tốt.

“Tối mai bên bộ phận của anh có tổ chức đánh cầu lông, nếu không có việc gì thì em cùng đi với anh nhé?” Anh bâng quơ nói một câu trong lúc dọn đồ.

Sa Khinh Vũ hấp háy mắt, bất an từ chối: “Em, em đồng ý với luật sư Kỷ, theo anh ấy đến thu thập thông tin một vụ án ở thành phố Y rồi.”

“Đi thành phố Y?” Lận Thần ngẩng đầu nhìn cô, mắt nhập nhèm không rõ cảm xúc: “Chạy theo vụ án sao lại đi cùng em?”

“À…” Con ngươi cô đảo quanh liên tục: “Tiểu Yên và Hiểu Thần cũng phải tới thành phố Y trong thời gian đó, ngẫm lại thì em chưa đến thành phố Y bao giờ nên cứ coi như làm một chuyến du lịch thôi.”

Tiếng vừa dứt, bầu không khí yên tĩnh chỉ còn tiếng nhạc nhẹ vờn quanh.

Sa Khinh Vũ đan hai bàn tay vào nhau, có hơi thấp thỏm. Cô đồng ý cùng Kỷ Đức đến thành phố Y hoàn toàn là vì muốn rời khỏi Bắc Kinh, tránh Lận Thần. Cô thật sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Có nên nói cho anh biết, mình thích anh không?

Có phải, anh vì Chư Đoàn Diệc mà về nước?

Vậy cô, có nên hỏi không?

Không biết nữa.

Có vô số vấn đề không biết gì.

Sự yên lặng kéo dài.

“Khụ…” Cô đột ngột lên tiếng phá vỡ sự yên lặng quái dị: “Giữa trưa mai em sẽ xuất phát, cho nên…”

Lận Thần sải bước đi qua góc gần giường, trong tay là bộ quần áo được móc nghiêm chỉnh bằng mắc áo chuẩn bị treo lên. Nghe xong lời Sa Khinh Vũ, anh lặng thinh, đôi mắt đen nhánh như bị ngâm trong nước đá, lạnh băng.

Sa Khinh Vũ thấy chần chừ mãi cũng không tốt lắm nên nhát gan nói câu em ra ngoài trước và lảng đi.

Nhìn chằm chằm cánh cửa khép lại sau lưng cô, Lận Thần bỗng thấy hơi tức ngực, bực bội tắt loa đi, cúi đầu nhìn đống đồ hỗn loạn trên mặt đất, ánh mắt càng thêm u ám.

Anh đã phải chuẩn bị cho việc chuyển công tác về nước từ rất lâu. Bởi, anh biết nếu mình không về nước, bọn họ không thể bắt đầu.

Lần này đến Đức chỉ là chuyến công tác ngắn hạn, lòng biết cô còn ở Bắc Kinh, vẫn ở Phạn Duyệt nên ngay sau khi đến nơi, anh nhanh chóng xử lý toàn bộ công việc rồi bay ngay về nước trong đêm.

Nhưng, cô vừa nói gì? Đi thành phố Y? Cùng Kỷ Đức hả? Cùng người đàn ông đang mơ tưởng đến cô sao?

Kỷ Đức nhìn theo ly rượu nữa rót vào bụng Lận Thần, buồn rầu day trán: “Không phải ngày kia cậu mới về sao?”

Lận Thần liếc anh ta một cái, cái nhìn âm u, giọng điệu lạnh băng: “Đó là kế hoạch của cậu?”

Kỷ Đức cười: “Biết rồi à?”

“Cậu bảo ông Kỷ điều tôi đi Đức?”

“Đừng nói khó nghe thế chứ. Gì mà điều đi? Rõ ràng chỉ lợi dụng tài nguyên thôi mà.”

“Vì tình riêng mà làm việc gây rối loạn kỷ cương.”

“Vì tình riêng làm việc gây rối loạn kỷ cương? Không đến mức đó đâu, cùng lắm coi như là lấy việc công làm việc tư thôi.”

Lận Thần “ồ” một tiếng, cười khẽ: “Quả nhiên vô sỉ không ai bằng.”

Kỷ Đức rót thêm một ly rượu, không nói gì.

Im lặng uống thêm mấy ly, anh ta mở miệng: “Yên tâm đi, sau lần này, tôi với cậu cạnh tranh công bằng.”

“Công bằng?” Lận Thần híp mắt: “Điều tôi đi, xong để cô ấy đến thành phố Y với cậu, đấy gọi là công bằng à?”

Kỷ Đức cười mỉa, tự biết cách làm của mình rất bỉ ổi: “Không phải tôi bảo lần sau sao? Nốt lần này thôi. Hơn nữa, cậu chạy đến tòa soạn báo của người ta gây nên một trận sóng gió, tay điều hành tòa soạn kia vì nịnh bợ cậu nên điều cô ấy tới Bắc Kinh lấy tin của tôi đó thôi. Cậu có thể giở thủ đoạn, tôi lại không được tìm diệu kế hả?”

Lận Thần ngước mắt, phản chiếu trong con ngươi đen như mực là bóng Kỷ Đức, động tác lười biếng, nói: “Đơn thuyên chuyển công tác của tôi được phê chuẩn rồi, về nước là chuyện chắc chắn.”

Anh dùng ngón trỏ gõ vào ly rượu, trầm giọng nói: “Kỷ Đức, tôi và cô ấy đã quen nhau biết bao nhiêu năm, cậu không so được.”

Kỷ Đức cười như không cười: “Thế à? Không so được? Cậu chắc chắn cô ấy sẽ thích mình như vậy sao?”

“Không chắc chắn.” Lận Thần thành thật trả lời.

Anh không biết Sa Khinh Vũ nghĩ thế nào, những lần thử thăm dò anh đều không đoán được cô có ý với mình không.

Nhưng mà, trước kia anh cũng không chắc lòng mình nghĩ gì.

Có lẽ, tình yêu luôn không thể dùng bất cứ ngôn từ nào để giải thích. Thích một người, vốn chẳng có lý do.

Bọn họ xuyên qua biển người, đi trên những con phố đông đúc, chạm mặt nhau ở ngã rẽ, mặt đối mặt.

Khoảnh khắc ấy, thứ tình cảm không tên nổ tung trên không trung, hình thành cái gọi là sóng điện “tình yêu”.

Tình yêu, vốn không thể lý giải. Như bọn họ, lại càng không hiểu được.

Nhưng, yêu chính là yêu, không ai có thể giải thích được.

Từ trước đến nay, Lận Thần rất ít nói, ngay cả người có mối quan hệ thân thiết với anh như Kỷ Đức, cũng rất nhiều lúc cũng đoán không ra anh đang nghĩ gì.

Một câu “không chắc chắn” của Lận Thần làm trái tim Kỷ Đức hụt nhịp theo.

“Không chắc chắn là có ý gì?” Kỷ Đức khẩn trương hỏi anh: “Ý là không biết cô ấy có thích cậu không, hay là nói mức độ nắm chắc của bản thân?”

Lận Thần dựa lưng vào tường, im lặng đẩy khung cửa sổ gỗ ra, duỗi tay nhặt bao thuốc trên bàn, cắn một điếu trong miệng, cúi đầu châm lửa.

Một làn khói phả ra. Đôi mắt mơ màng trông phía xa xa rồi cúi đầu thầm nghĩ bản thân kém cỏi, chơi đùa với chiếc bật lửa trong tay.

Lần nữa mở miệng, giọng nói khàn khàn hấp dẫn trí mạng: “Đều không dám chắc.”

Thứ tình cảm đã tồn tại nhiều năm giữa anh và Sa Khinh Vũ đúng thật là không ai so được, nhưng chính nó sẽ trở thành nhát dao trí mạng.

Có khi nào, cô chỉ coi anh như anh trai nhà bên, không như anh nghĩ?

Rít thêm hơi nữa, tâm trạng càng nặng nề.

Có đôi khi, anh cảm thấy đêm nay anh không nên tha cho cô mà phải nhẫn tâm một chút, dồn người vào góc tường, ép ra đáp án.

Nhưng khi đối mặt với đôi mắt đen láy vô tội kia, anh mềm lòng, không nỡ.

Chẳng biết tự khi nào, anh đã hút xong điếu thuốc, dụi phần đầu lọc vào gạt tàn.

Tâm sự nặng nề không thay đổi.

Kỷ Đức đưa một chai rượu qua: “Được rồi, đừng ủ dột nữa.”

Lận Thần nhận lấy, rót vào miệng rồi đột ngột quay đầu, chần chừ hỏi: “Cậu, thích cô ấy ở điểm nào?”

Kỷ Đức mỉm cười: “Cậu quang minh chính đại chạy tới doanh trại địch hỏi tình hình quân địch như thế, hình như không ổn lắm.”

Lận Thần cười: “Có vẻ không ổn thật.”

“Hơn nữa, câu cậu nói không tính là câu hỏi.” Kỷ Đức nghịch vỏ đậu phộng trên bàn: “Khi thích một người, bất kể người đó làm gì cậu cũng thích, nhưng bản thân lại không nói rõ được nguyên nhân tại sao. Đến lúc chia tay, người khác đến hỏi lý do, cậu cũng chẳng tìm được cớ. Thế nên ý, tình yêu… rất vô lý, giống hệt như phụ nữ, không nói lý được.”

Lận Thần nâng chai rượu lên, ra hiệu tán đồng, uống thêm hai ngụm.

Một giờ sáng, anh lái xe về Phạn Duyệt.

Lận Thần uống khá nhiều nên cả đường đi loạng choạng, đi theo hình chữ S.

Say thật rồi!

Động tác mở cửa của anh gây nên tiếng động rất lớn, dọa Sa Khinh Vũ đang ở trong bếp pha cafe phải ngó ra xem chuyện gì xảy ra. Chưa thấy Lận Thần đâu nhưng cô ngửi được mùi rượu nồng nặc.

Vài giây sau, Lận Thần lảo đảo xuất hiện từ trong bóng đêm. Sa Khinh Vũ vội vàng tiến lên đỡ.

“Anh Thần, anh đã uống bao nhiêu rượu thế?” Sa Khinh Vũ cau mày, ghét bỏ mùi rượu trên người Lận Thần.

Lận Thần đang gục xuống bỗng lắc đầu, đưa tay nhéo phần ấn đường, ép bản thân phải tỉnh táo.

Sa Khinh Vũ đỡ anh đi vào phòng khách rồi lấy cốc nước mật ong để giải rượu. Lận Thần uống chưa được bao nhiêu đã ghét bỏ đẩy cái ly sang một bên, nhíu mày, hờn dỗi nói: “Ngọt quá!”

Cốc bị anh đặt mạnh xuống bàn, khiến nước bị sánh ra.

Sa Khinh Vũ tức giận đánh một phát vào cái tay làm đổ nước mật ong, lực mạnh làm chỗ bị đánh xuất hiện vệt đỏ.

Sau đó, cô rót cốc nước lọc mang tới, cho anh uống mấy ngụm. Uống nhanh quá lại khiến anh sặc ho khù khụ.

Sa Khinh Vũ lạnh lùng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, hừ lạnh. Đáng đời!

Song, Lận Thần ho càng lúc càng mãnh liệt làm cô không đành lòng nên phải vỗ lưng giúp giảm cơn ho.

Nhìn sắc mặt anh đỏ bừng, Sa Khinh Vũ lẩm bẩm: “Tiểu Yên bảo sự tự chủ của anh như vòi nước, lớn hay nhỏ tùy người vặn. Em thấy cũng chỉ thế mà thôi, uống rượu vào là không khống chế được bản thân…”

Lận Thần như vừa được nghe chuyện hài, thâm trầm cười: “Sự tự chủ của anh rất tốt.”

Sa Khinh Vũ xem thường, cởi nút áo sơ mi giúp anh, gật đầu qua loa: “Vâng vâng vâng, anh là người có lực tự chủ tốt nhất.”

Lận Thần không vui, tóm lấy tay đang cởi cúc áo của cô, bướng bỉnh nói: “Anh nói thật đấy!”

Sa Khinh Vũ dở khóc dở cười: “Em đâu bảo anh nói điêu!”

Có phải sau khi uống say, những người đàn ông chín chắn trong khắp thiên hạ đều như này không? Ấu trĩ?

Thấy mình bị nghi ngờ, Lận Thần không cam lòng. Tay tóm Sa Khinh Vũ đột ngột dùng sức, kéo một phát, khiến người kia chưa kịp phòng bị đã nhào vào ngực anh.

Cách một lớp áo sơ mi, Sa Khinh Vũ cảm nhận được da thịt nóng bỏng cùng nhịp tim đập cuồng nhiệt của anh.

Cô ngẩn ngơ.

Lận Thần không cho cô có cơ hội tự hỏi đã duỗi tay ôm phần ót, dùng sức kéo, áp môi cô lên môi mình.

Mùi rượu cay cay hòa cùng hương thuốc lá quanh quẩn trong khoang miệng, nóng bỏng muốn cháy môi cô.

Giây phút ấy, Sa Khinh Vũ bừng tỉnh, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Lận Thần đang chuyên tâm hôn mình.

Tim, đột ngột gia tăng nhịp đập.

Thình thịch.

Vô cùng kịch liệt.

Dường như, không theo một nhịp điệu nhất định.

Lận Thần say rượu, tinh thần không tỉnh táo nên lúc hôn cô không biết nặng nhẹ hay phải nói là cố ý cắn cô một phát.

Anh thở dốc nặng nề, mi mắt cụp xuống, ngắm cô qua một lớp sương mù, giọng khàn hẳn: “Nếu anh không tự chủ tốt, em nghĩ loại chuyện này còn chờ đến ngày hôm nay sao?”

Nghe vậy, Sa Khinh Vũ xấu hổ nhìn anh.

Khoảng cách giữa hai người họ rất gần, thân mật đến độ chỉ cần cô hơi cựa quậy là cánh mũi chạm nhau.

Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ trong lúc duy trì động tác đó, cứng ngắc nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, để mặc hơi thở của anh phà vào mặt mình khi nói chuyện. Ngứa quá!