Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 138




CHƯƠNG 138


Bàn tay to lớn của anh nâng mặt An Diệc Diệp lên, động tác nhẹ nhàng nhưng giọng điệu lại vô cùng mạnh mẽ.


“Tôi muốn cô cả đời này đều phải sống trong lòng bàn tay tôi.”


An Diệc Diệp lắc đầu, cầm tay anh, muốn đẩy anh ra.


“Không phải anh có Dư Nhã Thiểm rồi sao? Tại sao không chịu tha cho tôi?”


Khúc Chấn Sơ nhíu mày.


“Dư Nhã Thiểm? Vì cô ấy sao?”


Anh buông An Diệc Diệp ra, từ trên cao nhìn xuống người đang ngồi trên ghế sofa.


“Nếu là vì điều này, mai tôi sẽ bảo cô ấy chuyển đi. Nhưng cô, cho dù có chết cũng buộc phải chết trước mặt tôi!”


Nói xong, anh quay người rời đi.


An Diệc Diệp ngồi trên sofa, vùi đầu xuống.


Cô chỉ là không muốn bản thân chịu tổn thương mà thôi.


Ngày hôm sau, An Diệc Diệp vừa rời giường đã nhìn thấy quản gia cho người chuyển đồ của Dư Nhã Thiểm ra ngoài.


“Cậu chủ nói, vết thương của cô Dư đã lành rồi, hôm nay sẽ để cô ấy dọn ra ngoài.”


Vừa nói, ông vừa tò mò nhìn An Diệc Diệp.


Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cuối cùng người dọn ra không phải An Diệc Diệp mà lại là Dư Nhã Thiểm?


An Diệc Diệp nhìn hàng đống đồ không ngừng được dọn ra khỏi phòng khách, tâm trạng rối bời.


“Dư Nhã Thiểm đâu?”


“Hình như cô Dư không được vui, đã ra ngoài rồi.”


Nói đến chuyện này, quản gia nhíu mày lại, trong lòng có chút bất mãn.


Sáng nay, ông chuyển lời của cậu chủ cho Dư Nhã Thiểm, nhưng Dư Nhã Thiểm lại không chịu đi, thậm chí còn nổi giận.


Không ít đồ trong phòng đã bị cô ta đập hỏng rồi mà cô ta thì sống chết cũng không chịu rời đi.


Nhưng cậu chủ đã hạ quyết tâm, nhất định phải bắt cô ta rời đi.


Dư Nhã Thiểm ầm ĩ nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới chịu thôi, chớp mắt đã chạy ra ngoài rồi.


Có điều nếu cậu chủ đã đuổi Dư Nhã Thiểm đi, vậy có phải là đã nhìn ra cái tốt của An Diệc Diệp rồi hay không?


Nghĩ đến đây, quản gia mỉm cười, nói: “Cô Tiêu, đợi dọn xong đồ đạc là có thể chuẩn bị bữa sáng rồi.”


An Diệc Diệp gật đầu, quay người xuống tầng.


Đến cả đầu bếp cũng đi dọn đồ giúp, không có ai trong phòng bếp cả.


Rau củ đã cắt bày sẵn trên bàn, gạo cũng đã vo rồi.


Đã không còn sớm nữa, nhưng nhìn đống đồ trong phòng Dư Nhã Thiểm, chắc là phải còn hơn một tiếng nữa mới dọn xong được.


An Diệc Diệp bước tới, tiện tay nấu cháo.


Bày cả chỗ rau đã được chuẩn bị sẵn ra.