Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 160




CHƯƠNG 160


“Tôi không có…”


Khúc Chấn Sơ hơi siết chặt ngón tay, hai mắt nheo lại, hơi lạnh bắn ra bốn phía.


“Nếu tôi không đến, cô sẽ làm thế nào? Hôn môi với anh ta sao?”


Chỉ cần nhắc đến chuyện này Khúc Chấn Sơ liền không thể kiềm chế được cảm xúc phức tạp, cuồn cuộn trong lòng, miệng nhanh hơn não nói ra những lời trái với lương tâm.


“Cô chờ mong rất lâu rồi đúng không? Cảm giác đột nhiên đổi thành người khác như thế nào? Có phải cô thất vọng lắm không?”


“Sẽ không có chuyện đó! Anh đừng nói bậy!”


An Diệc Diệp không vui quay đầu, tránh cánh tay của anh: “Anh Mai nói sẽ mượn góc quay để quay cảnh hôn!”


Nhưng Khúc Chấn Sơ hoàn toàn không nghe vào lời giải thích của cô, ngược lại một lần nữa tức điên lên vì cách gọi này.


“Anh Mai?”


“Hai người mới quen được bao lâu thế mà cô đã gọi anh ta là anh Mai rồi cơ đấy?”


An Diệc Diệp không nói lời nào, bởi cô cũng không biết giải thích việc này thế nào.


Khúc Chấn Sơ nghĩ cô đây là ngầm thừa nhận, trong lòng như bị búa tạ gõ vào, đau thấu xương.


Anh nắm áo vest trên người An Diệc Diệp, kéo người đến ngay trước mặt mình.


“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, đừng tùy tiện thăm dò giới hạn của tôi.”


Khúc Chấn Sơ xoa mặt cô, động tác cực kỳ dịu dàng nhưng trong ánh mắt lạnh lùng như băng dày ngàn năm, rét lạnh lòng người.


“Nếu không ngay cả tôi cũng không biết mình sẽ làm ra việc gì nữa.”


An Diệc Diệp nhìn anh, không dám nhúc nhích.


Khúc Chấn Sơ khẽ nhếch miệng, nhưng trong ánh mắt không lóe lên nổi ý cười.


“Nói cho tôi biết cô là ai ?”


An Diệc Diệp ngẩng đầu, trong nháy mắt dường như sắp bị Khúc Chấn Sơ đầu độc.


“…của anh.”


“Nói tên cho tôi biết.”


“Khúc Chấn Sơ.”


Anh cúi đầu, ngậm lấy vành tai An Diệc Diệp, giọng nói trầm ấm, như thể mang theo sức lôi cuốn kì lạ.


“Vậy thì hãy nhớ kỹ cái tên này, khắc sâu vào linh hồn, cả đời cũng đừng hòng vứt bỏ được.”


An Diệc Diệp vẫn còn chưa hết hoảng sợ đã bị đưa đi, nhưng chuyện bất ngờ xảy ra trong lần biểu diễn lần này cũng là cho tất cả sinh viên trong trường đều nhốn nháo hết cả lên.


Gần như tất cả mọi người đều đoán xem rốt cuộc trên sân khấu đã xảy ra chuyện gì, thậm chí có người còn đăng tải hình ảnh buổi biểu diễn ngày hôm đó lên mạng.


An Diệc Diệp vẫn còn chưa điều chỉnh lại cảm xúc ngổn ngang trong lòng, đã phát hiện ra hiện tại cô không thể đi ra ngoài.


Quản gia đứng bên ngoài, vừa khéo cản ngay trước mặt An Diệc Diệp.


“Cô chủ, đừng làm chúng tôi khó xử.”


An Diệc Diệp nhíu mày.


“Tôi chỉ muốn đến nhà ông Trương.”