Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 162




CHƯƠNG 162


Vốn còn tưởng là Khúc Chấn Sơ chỉ muốn đe dọa cô, không ngờ còn chưa đến một tiếng, quản gia đã đến thật.


An Diệc Diệp cầm bình sứ Thanh Hoa trong tay, ngơ ngác nhìn, quản gia đột nhiên đến, cung kính đứng ở một bên.


“Cô Tiêu, đã sắp đến giờ rồi.”


Ông Trương nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, kinh ngạc hỏi: “Về nhanh thế sao?”


An Diệc Diệp im lặng một lúc, bỏ đồ cổ trong tay xuống, gượng cười.


“Ông Trương, cháu còn có chút việc, xin phép về trước.”


“Đi thật sao? Ông còn tính mời cháu ở lại dùng cơm.”


Ông Trương nhíu mày, hôm nay An Diệc Diệp vừa đến ông đã cảm thấy có gì đó không được đúng lắm.


Ông kéo An Diệc Diệp sang một bên, lo lắng nói: “Con gái, có phải tên Khúc Chấn Sơ kia ăn hiếp cháu không? Nếu cậu ta dám, cháu cứ việc nói với ông.”


Bác Từ và ông Trần cũng rối rít gật đầu.


“Tuy bọn ông đều già cả rồi, nhưng vẫn còn có quyền lên tiếng ở trong nhà, bọn ông làm chỗ dựa cho con.”


An Diệc Diệp lắc đầu.


“Không cần đâu ạ.”


Cô tạm biệt mọi người, lên xe cùng quản gia.


“Khúc Chấn Sơ muốn nhốt tôi mãi sao?”


Quản gia thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, an ủi: “Cậu chủ chỉ là tức giận mà thôi. Cô Tiêu, nếu cô có thể hiểu được tâm trạng của cậu chủ thì sẽ hiểu được.”


“Tôi phải hiểu thế nào?”


An Diệc Diệp dựa vào xe, ánh mắt rơi vào những khung cảnh nhanh chóng lướt qua bên ngoài khung cửa sổ.


“Cô Tiêu, trước đây cậu chủ phải trải qua một vài chuyện không giống như người thường.”


An Diệc Diệp thu tầm mắt lại.


“Trải qua chuyện gì?”


Nhưng quản gia lại không chịu nói tiếp, mà lại im lặng.


An Diệc Diệp khó hiểu nhìn ông, rốt cuộc lúc trước Khúc Chấn Sơ đã trải qua chuyện gì?


Vì sao ông Trương nói anh là ác quỷ, nhưng quản gia lại nói như thế?


Rốt cuộc quá khứ của Khúc Chấn Sơ đã xảy ra chuyện gì?


An Diệc Diệp nhíu mày, đột nhiên phát hiện con đường bên ngoài không phải là đường về nhà.


“Chúng ta đi đâu? Không về nhà sao?”


Quản gia nói: “Cậu chủ nói muốn đưa cô đến công ty.”


“Công ty? Anh ấy bảo tôi đến đó làm gì?”


“Cậu chủ chỉ bảo tôi đưa cô sang đó.”


Xe từ từ dừng trước cửa tập đoàn M.I, An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua.


Tòa cao ốc sáu mươi sáu tầng này đều thuộc về tập đoàn M.I, thiết kế vừa ngông cuồng lại mang theo vẻ khí phách, dưới ánh mặt trời, kính cường lực trong suốt lóng lánh từng vệt màu sắc lấm tấm.