Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 182




CHƯƠNG 182


Anh hất mạnh Dư Nhã Thiểm ra, sải chân định bước tới, nhưng lại bị giữ chặt.


“Anh Chấn Sơ…”


Cô tay kéo chặt áo Khúc Chấn Sơ, khóc sướt mướt.


“Em sợ lắm, anh đừng đi.”


Trong mắt Khúc Chấn Sơ như tóe lửa, ánh mắt nhìn chằm chằm An Diệc Diệp, lại tiến thêm một bước.


Dư Nhã Thiểm cắn răng, khóc thét lên.


“Anh Chấn Sơ, anh đừng đi. Không phải trước đây anh đã nói sẽ bảo vệ em sao?”


Khúc Chấn Sơ sững lại, bàn tay siết chặt thành nắm đấm mơ hồ run lên, hai mắt đỏ ngầu.


An Diệc Diệp nhìn thấy bọn họ, nhẹ nhàng rút khỏi tay Mai Ấn Cầm, đứng nhìn anh từ xa.


Một lúc lâu sau, Khúc Chấn Sơ tức giận đùng đùng dẫn Dư Nhã Thiểm rời đi.


Đám người vốn đang đứng xung quanh hóng chuyện đều đồng loạt tản ra.


Khúc Chấn Sơ vừa đi, bọn họ vừa tụm năm tụm ba lại bàn tán, vừa lặng lẽ nhìn An Diệc Diệp.


“Xem ra quả nhiên là không được yêu thương.”


“Nghe nói lúc trước là bị ép kết hôn, có ai sẽ phim giả tình thật cơ chứ?”


“Cái này gọi là gì nhỉ? Gieo nhân nào gặt quả ấy?”


“Quên đi, bây giờ người ta đã ngồi vững ở vị trí Khúc phu nhân rồi. Không được cưng chiều thì thế nào? Đổi lại là cô, cô có muốn đi không?”


Hai mắt Mai Ấn Cầm tóe lửa liếc nhìn đám người kia.


Những người kia sợ hãi, vội vàng dời tầm mắt, không dám nhắc lại.


Anh ta quay đầu nhìn vẻ mặt vô cảm của An Diệc Diệp, trong lòng quặn đau.


“Diệp Diệp.”


Anh ta đưa tay ra, muốn kéo cô.


An Diệc Diệp quay đầu, lặng lẽ tránh khỏi tay anh ta.


“Em muốn đi về trước.”


Mai Ấn Cầm đuổi theo.


“Anh đưa em về.”


Bọn họ mới đi được hai bước đã thấy quản gia vội vã bước vào, vẻ mặt nghiêm túc.


Ông ta đi thẳng tới trước mặt An Diệc Diệp, đề phòng nhìn Mai Ấn Cầm.


“Cô chủ, cậu chủ bảo tôi tới đưa cô về.”


“Khúc Chấn Sơ đâu?”


Quản gia cúi đầu.


“Cậu chủ…có việc nên về trước rồi.”


“Đưa Dư Nhã Thiểm về rồi sao?”


An Diệc Diệp hỏi ngược lại.


Quản gia vừa muốn giải thích, An Diệc Diệp đã đưa chiếc chặn giấy trong tay cho quản gia.


“Về nhà đi.”


Quản gia ngạc nhiên nhìn chiếc chặn giấy đắt giá trong tay.


“Cô chủ, vậy cái này…”


An Diệc Diệp đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.