Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 256




CHƯƠNG 256


“Đi thôi, đi ăn trước đã.”


Lúc này An Diệc Diệp mới có thể thả lỏng.


“Vâng.”


Cô đi theo phía sau Khúc Chấn Sơ, khẽ hé lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay đã rịn ra một lớp mồ hôi dày đặc.


Đi được hai bước, Khúc Chấn Sơ phía trước chợt quay người lại, giơ tay về phía cô.


“Nắm tay anh, đừng lại lén chạy đi mất.”


An Diệc Diệp càng chột dạ hơn, vội bước tới nắm tay anh.


Cô cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang đan vào nhau, chỉ là không biết còn có thể dắt nhau như vậy bao lâu nữa?


“Khúc Chấn Sơ, nếu có người lừa anh chuyện rất quan trọng, anh sẽ làm như thế nào?”


“Quan trọng đến mức nào?” Khúc Chấn Sơ cũng không quay đầu lại, hỏi.


“Ví dụ như sự tin tưởng của anh, còn có cả… tình cảm?”


Nói đến vế sau, giọng nói An Diệc Diệp trở nên rất nhỏ, rất nhẹ, lộ rõ sự chột dạ.


Vừa mới nói xong, cô ngẩng đầu lên, thấy Khúc Chấn Sơ chợt quay lại nhìn mình.


Đôi mắt kia sâu không thấy đáy, lặng lẽ nhìn cô.


An Diệc Diệp giật mình, nhìn anh không nói gì.


Khúc Chấn Sơ chợt cười, khẽ nói.


“Anh rất không thích bị người ta lừa.”


Bàn tay An Diệc Diệp chợt run rẩy.


“Vậy sao…”


Nhưng, cô đã lừa anh rồi.


Ban công kiểu mở của căn phòng nối liền với ban công lộ thiên, kéo dài vào tận trong sân.


Sàn nhà được lát bằng gỗ vô cùng sạch sẽ, mặt nhà hướng ra rừng trúc, lúc ngồi dưới đất, gió thổi qua lá trúc phát ra tiếng xào xạc êm tai.


An Diệc Diệp bị Khúc Chấn Sơ ôm trong lòng, ngồi đón gió, nghịch những ngón tay cô.


Cô còn đang nghĩ cuộc nói chuyện với Khúc Chấn Sơ trước đó, cô hoàn toàn không dám nghĩ, nếu chuyện này lộ ra anh sẽ làm như thế nào.


“Đang nghĩ gì đó?” Khúc Chấn Sơ hỏi.


An Diệc Diệp lắc đầu, không nói gì.


Khúc Chấn Sơ ôm eo cô từ phía sau, cúi đầu xuống, cằm đặt trên vai cô.


“Hồi nhỏ anh ở nhà họ Khúc.” Anh chợt nói.


Một lúc lâu sau, anh mới nói tiếp: “Trước năm anh mười hai tuổi, ba năm trước đó được nuôi dưỡng như đứa con duy nhất của nhà họ Khúc, nhưng tám năm tiếp theo, anh bị nhốt trong một chiếc lồng tối không có ánh nắng mặt trời.”


“Khúc Chấn Sơ!”


An Diệc Diệp có chút hoảng sợ nhìn anh.


Toàn thân cô căng cứng, sợ hãi phải nghe những lời tiếp theo của Khúc Chấn Sơ.


Trước kia, cô tò mò quan hệ giữa Khúc Chấn Sơ và nhà họ Khúc, nhưng khi Khúc Chấn Sơ chủ động nhắc đến, cô lại thấy sợ hãi.


Khúc Chấn Sơ tin tưởng cô mới kể chuyện trước kia cho cô.


Nếu đây là bí mật anh chôn sâu nơi đáy lòng, vậy thì không cần phải nói ra nữa.