Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 292




CHƯƠNG 292


Mấy người nhìn nhau, lúc trước những người cố ý chơi xấu An Diệc Diệp, sau này đều có hậu quả rất thảm, bọn họ không dám thử.


Tiêu Nhĩ Giai thấy bọn họ dao động, cố ý nói: “Biết các cậu không dám, tớ đi một mình, tớ thấy các cậu toàn là tự mình dọa mình.”


Mấy người bị cô khích, rối rít đứng lên.


“Được, vậy xem thử.”


“Xem chút rồi về ngay.”


“Đúng vậy.”


Tiêu Nhĩ Giai nhìn mấy con người ngây thơ trước mặt, gật đầu.


“Đương nhiên, dù sao cô ấy cũng là chị của tớ, tớ chỉ lo cô ấy có khó khăn gì, đi giải quyết khó khăn giúp cô ấy mà thôi.”


Nói xong, mấy người lập tức đi ra ngoài, nhanh chóng đến khu phòng học ucx.


Tìm được phòng học của An Diệc Diệp, Tiêu Nhĩ Giai đứng trước cửa sổ nhìn thử, bên trong không có ai.


Cô xoay người đi qua, thấy phòng học khóa cửa, đẩy nhẹ người bên cạnh.


“Cậu biết làm sao để mở cửa không?”


Đối phương lắc đầu, đến bây giờ vẫn chưa biết rõ âm mưu của Tiêu Nhĩ Giai.


“Ngu thật.”


Tiêu Nhĩ Giai oán giận, thấy trên cửa là loại ổ khóa rất cũ, lập tức nhìn xung quanh tìm một cục đá.


Không đợi mọi người nói gì, đập cục đá xuống, cửa đã bị đập mở.


Mấy người khác hoảng sợ trước hành động của cô, vội vàng nhìn xung quanh, sợ bị ai đó phát hiện.


“Cậu làm gì đó? Không phải nói chỉ đi xem thôi sao?”


Tiêu Nhĩ Giai quăng cục đá xuống đất, vỗ tay.


“Đúng vậy, chỉ đi vào xem thôi. Các cậu nói có đúng không?”


Cô nhấc chân đi vào, quay đầu nói với bọn họ: “Đó chính là bình hoa thời nhà Minh, các cậu cũng chưa thấy bao giờ đúng không? Không lẽ các cậu không muốn biết cô ấy đã sửa lại bằng cách nào sao?”


Nói xong, Tiêu Nhĩ Giai đi vào trong.


Mấy người đứng bên ngoài do dự một lúc, cũng đi vào theo.


Trên bàn còn đặt một chiếc hộp vô cùng ngay ngắn.


Tiêu Nhĩ Giai đi qua, dứt khoát mở ra.


Một chiếc bình sứ Thanh Hoa vô cùng xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt.


“Sửa được thật rồi kia!” Một người kinh ngạc nói.


Lúc trước khi cô đến xem, mấy thứ này vẫn còn là mảnh vụn, không ngờ lại có thể bị sửa đến không còn một khe hở.


“Giỏi thật.”


Tiêu Nhĩ Giai ở bên cạnh nói thêm: “Có khi nào là dán dính lại, nhưng chạm nhẹ là lại vỡ ra không?”


“Chắc không thể nào đâu?”


Người kia cẩn thân vươn tay, cầm bình sứ lên.


Bình sứ vững vàng nằm trong tay cô.


Mọi người thò qua nhìn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thứ ghê gớm như thế này, không ngờ lại có thể phục hồi một đống mảnh nhỏ trở lại như cũ.