Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 428




CHƯƠNG 428

Đã có người lặng lẽ cứu một người ra khỏi lòng biển.

Thợ lặn được huấn luyện chuyên nghiệp cẩn thận vớt người phụ nữ sắc mặt xanh xao ra khỏi biển, lặng lẽ đưa lên chiếc xe cấp cứu đã chuẩn bị sẵn bên cạnh.

Một nhóm người được huấn luyện đặc biệt ngay lập tức lái xe về phía bệnh viện.

Thẩm Trình đứng trên vách đá, nhìn An Diệc Diệp được đưa lên, thở phào một hơi.

Nếu cô chủ thật sự xảy ra chuyện gì, bà chủ phải làm sao đây?

Ông ta vội lên xe, rời đi cùng nhóm người.

Khi chiếc xe sắp biến mất ở cuối đường, ông ta không kìm được, quay đầu lại nhìn.

Người trên bờ biển đã bắt đầu tìm kiếm tung tích của An Diệc Diệp.

Mà trong đám người đó, bóng dáng Khúc Chấn Sơ là nổi bật nhất.

Cho dù cách xa như vậy, ông ta cũng có thể cảm nhận rõ được sự bi thương và cố chấp của anh.

Thẩm Trình nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không nói tin này cho anh.

Khúc Chấn Sơ vẫn đang điên cuồng tìm kiếm.

Ba ngày ba đêm, anh không nghỉ ngơi một giây nào.

Hai mắt của anh hằn lên tia máu do không ngủ, vì tìm kiếm với cường độ cao mà cơ thể anh gần như sắp sụp đổ, nhưng anh vẫn không ngừng tìm kiếm trên biển.

Chỉ vào những lúc có người đến báo cáo lại với anh mỗi ngày, anh mới xuống khỏi thuyền.

Nhưng chỉ cần nghe thấy chưa tìm được An Diệc Diệp, anh lại trở lại biển, đầu cũng không ngoảnh lại.

Ba ngày rồi.

Tất cả mọi người đều truyền tai nhau, An Diệc Diệp đã không còn cơ hội sống sót nữa rồi, chắc chắn cô đã chết rồi.

Nhưng không một ai dám nhắc đến câu này trước mặt Khúc Chấn Sơ.

Chiều tối ngày tìm kiếm thứ hai, từng có một người nhỏ giọng oán trách có lẽ An Diệc Diệp đã mất mạng rồi, bất cẩn để Khúc Chấn Sơ nghe thấy được.

Người đó liền bị Khúc Chấn Sơ giận dữ đánh đến nửa sống nửa chết rồi được đưa thẳng vào bệnh viện.

Sau chuyện đó, tất cả mọi người đều run rẩy sợ hãi.

Quản gia thấy ánh mắt anh càng lúc càng lo lắng.

Bao giờ cậu chủ mới thôi hi vọng đây?

Đúng lúc này, Chiết Lam vội vã chạy từ ngoài vào.

“Quản gia, cậu chủ đâu?”

“Vẫn đang tìm.”

Quản gia quay đầu lại, thấy bước chân vội vã của Chiết Lam, vì mấy ngày này vẫn luôn phụ Khúc Chấn Sơ tìm kiếm An Diệc Diệp, sắc mặt anh ta vô cùng tiều tụy, đôi mắt cũng hằn những tia máu.

Nhưng giờ đây, gương mặt ấy lại hiện lên vẻ vui mừng nhàn nhạt.

Quản gia ngơ ra: “Sao vậy?”

Chiết Lam vội nói: “Không cần tìm nữa! Không cần tìm nữa!”

Anh ta hét lên, chạy thẳng về phía Khúc Chấn Sơ.

“Tổng giám đốc Khúc, không cần tìm nữa! Tìm thấy cô An ở bệnh viện rồi!”

Quản gia vừa nghe vậy liền thấy vui mừng, vội tiến lên.