Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 623




CHƯƠNG 623

Giọng của Khúc Chấn Sơ vừa trầm thấp lại bình tĩnh, mang theo khí thế như mưa gió sắp đến.

“Đưa cho cảnh sát thì quá hời cho cô ta rồi.”

Khúc Chấn Sơ đã rút được một bài học từ chuyện lần trước.

Có một vài người anh cần phải đích thân trừng phạt, bảo đảm không thể gây uy hiếp đến An Diệc Diệp mới được.

Quản gia lo lắng nhìn anh.

“Cậu chủ, cậu bình tĩnh một chút, Tiêu Nhĩ Giai không đáng.”

Hiện tại cảm xúc của Khúc Chấn Sơ vốn đã không ổn định, thật sự giống như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào.

Cố tình vào lúc này Tiêu Nhĩ Giai lại còn chạy đến trước mặt anh kiếm chuyện, chẳng phải là đang tìm đường chết sao?

Quản gia lo lắng Khúc Chấn Sơ sẽ làm ra chuyện không thể nào cứu vãng được.

Khúc Chấn Sơ hơi khựng lại, cười mỉa nói: “Nếu cô ta đã muốn chết, vậy tôi sẽ tiễn cô ta một đoạn.”

An Diệc Diệp nghe hai người bọn họ nói chuyện, sợ hãi run rẩy.

Không lẽ Khúc Chấn Sơ thật sự định…

Đang suy nghĩ, điện thoại Khúc Chấn Sơ lại vang lên.

Anh dừng trước cửa, lấy điện thoại ra xem thử, nghe máy.

Nghe một lúc, anh hơi nhếch khóe môi.

“Tìm được rồi? Tôi sẽ sang đó.”

Nói xong, anh cúp máy, xoay người đi ra ngoài.

Quản gia hoảng sợ mà đi theo sau.

“Cậu chủ, cậu muốn làm gì?”

Khúc Chấn Sơ không hề dừng chân.

“Cúng tế cho viện bảo tàng của vợ tôi!”

An Diệc Diệp nghe câu nói này, vội vàng chạy ra, lại chỉ nhìn thấy bóng xe của Khúc Chấn Sơ rời đi.

Nhớ tới sát ý trong lời nói của Khúc Chấn Sơ, cô hoảng sợ quay trở lại xe của mình.

“Mau lên, đuổi theo.”

Tài xế đạp chân ga, lập tức đuổi theo.

Khúc Chấn Sơ không đi vào trung tâm thành phố, mà lại chạy dọc theo ngoài thành, chạy đến một nơi khác.

Khoảng nửa tiếng sau, xe mới từ từ dừng lại.

An Diệc Diệp vội vàng xuống xe, lặng lẽ đi qua.

Nhóm Khúc Chấn Sơ đi lối ra vào của một hầm đậu xe, mấy người đi theo anh đều bị để lại ở ngoài.

Chỉ có một mình Khúc Chấn Sơ đi vào.

An Diệc Diệp ở bên ngoài quan sát, cẩn thận tránh mấy người đứng bên ngoài, cũng vào theo.

Trong hầm đậu xe rất tối, hình như đã bị bỏ hoang.

Mặt đất bám đầy bụi, chỉ có một vài tia sáng xuyên qua mấy cái cửa sổ nhỏ.