Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 627




CHƯƠNG 627

Sau khi cảnh sát tiếp nhận hiện trường, An Diệc Diệp muốn vào sẽ càng khó hơn.

Cô mở ảnh chụp ra, đi thẳng đến lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ.

Hình như quản gia đã nghe được một ít tin tức, thấy An Diệc Diệp đến vội vàng chạy đến.

“Cô An, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu chủ đâu?”

Nữ đầu bếp và mấy người làm vườn đều đứng một bên, hoảng sợ rối loạn nhìn An Diệc Diệp.

“Xảy ra một chút vấn đề, nhưng Khúc Chấn Sơ sẽ không sao.” Cô nói.

Nói xong, An Diệc Diệp bảo mọi người quay về vị trí làm việc của mình, lại gọi quản gia đến phòng khách thương lượng.

Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, chuyện này đã lan truyền khắp kinh thành.

Suy xét đến việc lần trước Tiêu Nhĩ Giai đốt viện bảo tàng, gần như tất cả mọi người đều cho rằng là Khúc Chấn Sơ ra tay giết ngời.

Bà Nguyễn nghe được tin tức này xong, lập tức tìm An Diệc Diệp về, yêu cầu cô rời đi.

An Diệc Diệp không muốn, lại bị người nhà họ Nguyễn cưỡng ép kéo về.

“Tôi sẽ cho người điều tra việc này, con không cần xen vào.” Bà Nguyễn nói thẳng.

An Diệc Diệp còn tưởng bà sẽ cho rằng Khúc Chấn Sơ là hung thủ, nhưng không ngờ bà lại đứng về phía cô.

“Bà Nguyễn, bác tin tưởng Khúc Chấn Sơ sao?”

Nhưng bà Nguyễn lại lắc đầu.

“Không phải tôi tin cậu ta, mà là tin con.”

Thật ra Nguyễn Lê biết rõ hơn ai hết, chuyện này chắc chắn có dính líu đến Khúc Chấn Sơ.

Những người khác không biết bệnh của Khúc Chấn Sơ, nhưng bà lại biết rất rõ.

Dựa theo những hồ sơ bà đã xem trước đó, cảm xúc của Khúc Chấn Sơ cực kỳ không ổn định.

Sau khi xảy ra nhiều chuyện như thế, dưới tình huống cảm xúc kích đọn, có lẽ anh sẽ tổn thương tính mệnh của người khác.

Bà nói thẳng với An Diệc Diệp: “Chắc con cũng đã rõ, tình hình của Khúc Chấn Sơ không ổn định, hoàn toàn có khả năng làm ra chuyện này.”

An Diệc Diệp nghe đến đây, sốt ruột định giải thích, bà Nguyễn lại giơ tay ngắt lời cô.

“Nhưng vì con, tôi sẵn lòng tin tưởng cậu ấy. Tôi sẽ gọi người giúp đỡ việc điều tra, con ở lại đây chờ kết quả là được.”

An Diệc Diệp lại nhíu mày lắc đầu.

“Con rất vui vì bà đồng ý giúp đỡ, nhưng tôi cần phải đi điều tra cùng bọn họ.”

“Diệc Diệp.”

Bà Nguyễn bất đắc dĩ gọi, nói: “Nếu chuyện này thật sự là âm mưu, vậy người sắp đặt cái bẫy này chắc chắn muốn nhắm vào con và Khúc Chấn Sơ. Nếu con xuất hiện vào lúc này, có khả năng con cũng sẽ bị kéo vào vũng bùn.”

Bà Nguyễn tận tình khuyên nhủ, chỉ là vì không muốn An Diệc Diệp gặp nguy hiểm.

Nhưng An Diệc Diệp cũng có quyết tâm riêng của cô.

Cô kiên quyết nói: “Con không thể lại để Khúc Chấn Sơ đối mặt một mình nữa.”