Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 83




CHƯƠNG 83


Do ăn cơm muộn một chút, chờ bọn họ ra khỏi nhà họ Tiêu thì đã là chín giờ.


Bầu trời tối đen.


An Diệc Diệp theo lệ cũ lên ngồi phía sau.


Cô chưa kịp ngồi vững, giọng nói của Khúc Chấn Sơ đã từ phía ghế lái vọng đến.


“Cô xem tôi là tài xế à?”


An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn lên, thấy Khúc Chấn Sơ đang nhìn mình qua gương chiếu hậu.


“Quản gia và tài xế đâu?”


“Tôi bảo bọn họ về trước rồi.” Vẻ mặt Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nói.


An Diệc Diệp không thể làm gì khác hơn là xuống xe, một lần nữa ngồi vào ghế trước, trong lòng vẫn nghĩ về lịch sử Cloud mới tìm được.


Vừa rồi cô mới vội vàng liếc qua, Tiêu Nhĩ Giai hình như mua vé máy bay đi đâu đó, nhưng cô còn chưa nhìn kỹ.


Khúc Chấn Sơ thấy cô không nói lời nào thì mặt lạnh không mở miệng nói nữa.


Chiếc xe thể thao màu đen lao đi dưới bầu trời đêm, chậm rãi tiến vào trong thành phố.


Vương quốc khổng lồ của Khúc Chấn Sơ nằm ở trên một ngọn núi ở ngoại ô thành phố, lớn tương đương với một lâu đài, xung quanh vắng vẻ không có một bóng người.


Từ dưới chân núi đến trước cửa, cho dù là lái xe cũng mất mười phút.


Bên trong xe không hề có một tiếng động nào.


An Diệc Diệp tập trung vào manh mối mình tìm được, vẻ mặt Khúc Chấn Sơ không tốt lắm, lạnh như băng.


Chiếc xe thể thao hoàn toàn yên tĩnh. Khi bắt đầu lên núi nó đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn!


Chiếc xe chợt lắc mạnh!


An Diệc Diệp vội vàng ngẩng đầu, nắm lấy tay ghế bên cạnh.


“Sao vậy?”


Gầm chiếc xe thể thao phát ra tiếng ma sát rất lớn, xoẹt xoẹt, ngay cả xe cũng chấn động mạnh.


Khúc Chấn Sơ nắm lấy vô lăng trong tay, lông mày rậm nhíu chặt, thật vất vả mới làm cho chiếc xe ổn định.


Nhưng xoẹt một tiếng, chiếc xe lại chết máy.


Chiếc xe dừng lại giữa đường.


Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!


Khúc Chấn Sơ đen mặt mở cửa xe, đi ra xem. Bọn họ vừa đi qua một tảng đá lớn, chắc nó lăn từ trên núi xuống.


Tảng đá cạo qua sàn xe thể thao, trực tiếp làm cho chiếc xe chết máy.


Bây giờ anh căn bản không thể khởi động xe lại được.


An Diệc Diệp nhìn xung quanh.


Hai bên đường vẫn sáng đèn nhưng không thấy bất kỳ người ở nào, theo sườn núi kéo dài thẳng về phía trước, thậm chí không nhìn thấy một căn nhà nào.


Hơn nữa, con đường này đều trên danh nghĩa thuộc về Khúc Chấn Sơ . Trừ xe của anh ra, người ngoài căn bản không thể lên đây nên ngay cả muốn đi nhờ xe cũng không được.