Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 86




CHƯƠNG 86


Trong giây lát, Khúc Chấn Sơ đã bước chân đi vào.


Quản gia đang ở trong phòng khách chuẩn bị công việc của ngày hôm sau, vừa nhìn thấy bọn họ, trên gương mặt của ông lão sáu mươi chẳng khác nào vừa nuốt phải mấy con ruồi.


“Ngài…”


Ông lo lắng đi tới, chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì lớn.


Hơn nữa An Diệc Diệp vùi mặt ở trong hai tay, vẫn không nhúc nhích.


Trong đầu lão quản gia thậm chí còn xuất hiện một suy đoán khác.


Ngài cuối cùng không nhịn được, đã ra tay giải quyết con gái nhà họ Tiêu rồi!


Ông nhanh chóng đi tới. Làm một quản gia xuất sắc, lúc này trong đầu ông đã có không dưới mười loại phương pháp xử lý thi thể!


Khúc Chấn Sơ không dừng lại, cõng An Diệc Diệp thẳng lên trên tầng.


“Đi gọi người xử lý chiếc xe trên đường.”


“Dạ?”


Quản gia hơi sửng sốt.


Không phải là xử lý thi thể sao?


Ông đảo mắt nhìn qua, thấy chân An Diệc Diệp giật giật mới hiểu được.


Trên mặt ông nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh trước đó.


“Vâng, thưa ngài.”


An Diệc Diệp không dám động đậy, chỉ sợ Khúc Chấn Sơ sẽ lại đánh mình.


Xấu hổ này còn lớn hơn đau đớn bị trừng phạt, quả thật làm người ta khó chịu.


Thật vất vả mới đến phòng ngủ, Khúc Chấn Sơ cuối cùng cũng thả cô ra.


Trên mặt An Diệc Diệp vẫn còn nóng bừng và hơi đỏ lên, giống như rặng mây đỏ cuối chân trời vậy.


Ánh mắt Khúc Chấn Sơ lướt qua trên mặt cô, đột nhiên giơ tay lên cầm lấy đôi giày cao gót trong tay cô.


An Diệc Diệp không hiểu nhìn anh.


“Đôi giày này… không cần nữa.”


Anh trực tiếp giơ tay ném một cái, giày cao gót với dây đeo màu naked tạo thành một đường pa-ra-bôn và rơi vào trong thùng rác.


An Diệc Diệp không khỏi tròn mắt nhìn.


“Tôi mới đi có một lần…”


Nếu để cho những người khác biết Khúc Chấn Sơ tiện tay lại ném đi đôi giầy cao gót mới chỉ đi qua một lần, còn là loại số lượng có hạn thì không biết sẽ thế nào nhỉ?


Khúc Chấn Sơ lại không hề hối hận, đứng lên nói với thái độ vô cùng cứng rắn.


“Tôi sẽ bảo bọn họ thay đổi lại phòng để quần áo, cái gì không dùng thì không cần dùng nữa.”


Rõ ràng là mệnh lệnh vô cùng ngang ngược lại làm cho trong lòng An Diệc Diệp thoáng dao động.


Khúc Chấn Sơ nói xong liền cầm lấy áo khoác, xoay người đi ra ngoài.


An Diệc Diệp ngồi một lát, mới vội vàng lấy điện thoại di động của mình ra.


Trong album ảnh chỉ có hai tấm ảnh chụp được hôm nay.


Cô dùng hai ngón tay để phóng to hình ảnh, lại có thể thấy rõ ghi chép phía trên.