Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 67: Làm ấm giường là được rồi




Gần như bây giờ liền muốn cô gái không hiểu chuyện này.

"Đừng..." Nhan tiểu Ngư cảm giác được ** kiên định đang chĩa vào bụng mình, cũng cảm thấy người anh gần người mình hơn, không khỏi sợ hãi hô lên, cầu xin: “Xin đừng chạm vào tôi..."

"Cô có tư cách muốn tôi chạm cô sao?"

Thiếu gia trào phúng, giọng nói khàn khàn.

Tiểu Ngư bị hơi thở của anh trêu chọc đến phát run, cúi đầu khẩn trương giải thích: “Nam Cung tiên sinh, tôi biết rõ, anh không phải là người cường đoạt không biết nói lý, nếu như anh muốn dùng quy tắc ngầm cũng không cần chọn tôi làm đối tượng đúng không? Nhưng chuyện vừa ròi đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, nếu như hành động của tôi khiến cho anh hiểu lầm vậy tôi xin lỗi anh, dùng sự thành khẩn trăm phần trăm nói xin lỗi..."

Những lời này vô cùng thành khẩn, thậm chí không tiếc lời tự chê bai mình.

Sau khi Tiểu Ngư nói xong, ngẩng đầu lên, thì thấy Nam Cung Thấu đang nhìn mình, ham muốn trong mắt đã sớm biết mất, hoàn toàn bình tĩnh.

Ánh mắt kia giống như không để ý đến lời nói của cô, trong mắt anh chỉ có mặt mũi cô.

"Đi ra ngoài." Thấu thiếu gia quay người đi: “Làm ấm giường là được rồi."

Nhan Tiểu Ngư kinh ngạc một chút, như được đặc xá, lập tức leo ra khỏi bồn tắm, quấn khăn tắm quanh người, nhặt bộ đồ hầu gái của mình lên, lập tức xông ra ngoài rời khỏi hiện trường phạm tội.

Ra khỏi cửa, mặt vừa thành khẩn liền chuyển thành oán giận.

Trốn, phải trốn thôi!

Tiểu Ngư căn bản không để ý đến chuyện Thấu thiếu gia nói, giơ chân mở cửa xông ra bên ngoài----

Cô muốn nhanh chóng thoát ra khỏi tòa nhà Nam Cung này, cho dù làm trái với lương tâm cũng muốn chạy!

Người ở nơi này, thật sự không bình thường!

@@

Thấu thiếu gia tắm nước lạnh, mặc lại áo khoác tắm, sau khi đi ra ngoài, lại thấy bên ngoài không có người, thì trên mặt cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên.

Thiếu gia nhàn nhã đến ghế sô pha ngồi xuống, bưng trà lên, từ từ uống.

Một phút sau.

Bốp----!

Cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh ra, vô số tiếng súng bắn, Nhan tiểu thư bọc ga giường lăn vào.

Cô thở dốc, lau mồ hôi trên trán vừa lầm bầm oán trách: “Một người bình thường cũng không có nhưng nhiều súng tự động bắn ra từ đâu vậy, đây không phải là ngôi nhà bình thường sao?"

Nhan tiểu thư vừa ra khỏi cửa đã bị cảnh cáo, bị tia hồng ngoại rà soát, còn bị súng thật càn quét nếu không phải cô cơ trí trở về thì đã sớm mất mạng rồi...

"Nhan tiểu thư."

Phía sau vang lên giọng nói trầm thấp nhắc nhở.

"Cảnh cáo cô một tiếng, tôi đi ngủ trước mười giờ, làm ấm giường thật tốt đi."