Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 57: Người của “Tuyệt” thật kỳ quái!




Ban đêm nguyệt hắc phong cao.

Bên trong điện phủ u ám, một bóng người thon dài đứng cạnh bên quan tài đá, nằm trong đó là một người có vóc dáng mảnh khảnh, thần sắc thống khổ, người nọ vươn tay muốn vuốt ve mặt thiếu niên, nhưng khi gần chạm tới thì đột ngột dừng lại.

“Không…. Không được, người nọ nói qua không thể đụng vào….” Bàn tay vươn ra khẽ run rẩy, sau đó cố nhẫn thu tay trở về.

Trong điện phủ chỉ có một đám lửa u lam, lập lòe ở giữa không trung, ánh sáng màu xanh quỷ dị bao phủ khắp điện phủ, làm cho người ta cảm thấy không rét mà run.

Đột nhiên, một bóng đen lóe lên, sau đó từ phía sau xuất hiện một người.

“Chủ tử….. Nhiệm vụ ngài giao thác cho nhóm huyễn tử (nhóm người sử dụng huyễn thuật tạo ảo giác) đã thất bại…. Bốn gã huyễn tử ngăn cản Phong Vô Uyên đã cắn lưỡi tự tử, huyễn tử thứ năm bắt phượng hoàng con trên đường vô tung, đến giờ tý chúng ta tìm được hắn, cũng đã bị mất mạng, một đao cắt yết hầu, còn phượng hoàng con lại không biết ở…… A—”

Người nọ còn chưa có báo cáo xong, đã bị người đứng cạnh quan tài đá phất một cái đánh bay ra ngoài.

“Phế vật, tất cả đều là phế vật…. Bảo các ngươi đi bắt một đứa nhỏ, chỉ có chút chuyện tình này cũng làm không xong, bản tộc chủ lúc trước nuôi cái đám phế vật như các ngươi để làm cái gì!!!!” Người nọ đột nhiên quay qua, đôi mắt dài nhỏ như mắt hồ ly, hé ra khuôn mặt mị hoặc khuynh quốc khuynh thành, nhưng hiện tại lại tái nhợt hơn nữa còn dữ tợn, làm cho người ta cảm thấy bất an.

“Tộc chủ…… Thỉnh tộc chủ thứ tội……” Người tiến đến thông truyền dụng lực dập mạnh đầu.

“Lăn…. Biến hết đi, nếu gây ra chuyện phiền phức, bản tộc chủ liền chém đầu của ngươi.” Nam tử nổi giận, thân thể tản mát ra cỗ khí quỷ dị màu trắng.

“Vâng…..” Người thông truyền bị nam tử này dọa chết khiếp liền vội vàng lui ra ngoài.

Người nọ sau khi rời đi, hàn khí quanh thân nam tử liền biến mất.

“Ta nên làm cái gì bây giờ…. Ngươi nói cho ta biết đi….”

Thiếu niên sắc mặt tái xanh nằm trong quan tài đá không đáp lại, hai hàng lông mày vẫn không ngừng nhíu.

Ngọn lửa u lam dần dần tắt ngúm, bóng tối chiếm cứ hết thảy, không có lấy một tia sáng le lói trước mắt….

Phong Duyên Thành

“Phượng Quân, vạn vạn lần không thể!!” Điện Vũ quỳ gối trước mặt Phong Vô Uyên, vẻ mặt khẩn cầu: “ ‘Tuyệt’ và Phượng tộc từ trước đến nay không hề có lấy nửa điểm liên hệ, tiểu công tử gặp chuyện không may, bọn họ liền ra tay cứu viện, lại phái người thông báo cho Phượng Quân, nếu có mai phục, Phượng Quân tất sẽ gặp nguy hiểm….. Thuộc hạ thỉnh cầu Phượng Quân mang theo Điện Vũ cùng đi…..”

“Bản quân không phải đã nói rồi sao? Ngươi và dược sư về Phượng tộc trước, chuyện tình của Ngưng Nhi, bản quân sẽ tự mình giải quyết.” Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng, đôi với việc Điện Vũ chấp nhất, hắn đương nhiên hiểu.

“Nhưng mà…. Nhưng mà Điện Vũ là cận vệ của Phượng Quân….. Nếu Phượng Quân gặp nạn, Điện Vũ làm sao có thể cho các trưởng lão một lời công đạo đây…. Năng lực của Điện Vũ tuy rằng không bì kịp với Phượng Quân, nhưng cũng có thể bảo hộ Phượng Quân…. Thỉnh cầu Phượng Quân không bỏ lại Điện Vũ….” Nói xong, cận vệ trung thành đỏ mắt, từng giọt từng giọt lệ trong suốt lướt ngang qua gương mặt trắng nõn tuấn tú kia

Nhìn Điện Vũ, Phong Vô Uyên nhắm mắt lại, chậm rãi tiến tới gần Điện Vũ, đưa tay vuốt tóc Điện Vũ.

Trừ bỏ Đoan Mộc Ngưng ra, đây là lần đầu tiên Phong Vô Uyên chủ động chạm vào người khác.

“Ta biết ngươi đang lo lắng chuyện gì….” Lời nói chậm rãi từ bạc thần xinh đẹp tuôn ra: “Ngưng Nhi đối với ta mà nói, so với sinh mệnh càng trọng yếu hơn…..”

Hắn biết Điện Vũ đang tự trách, tự trách mình sao lại bị thương khiến y không thể đi theo bọn họ ra ngoài, cuối cùng khiến hắn lâm vào hiểm cạnh, suýt nữa bị thương, lại khiến Đoan Mộc Ngưng bị bắt đi.

“Nhưng mà….” Điện Vũ quỳ trên mặt đất vẫn cứ rơi lệ, lăng lăng nhìn biểu tình nhu hòa hiếm có của Phong Vô Uyên.

“Ta đáp ứng ngươi, sẽ không để mình lâm vào hiểm cảnh, sẽ không để cho chính mình bị thương, chúng ta ra ngoài đã lâu, tất nhiên phải quay trở về tộc thông báo cho các trưởng lão một tiếng….. Điện Vũ ngươi không phải thường nói ngươi chính là cận vệ tâm phúc của ta sao? Hiện tại trao cho ngươi một mệnh lệnh đặc biệt, trong thời gian này ta sẽ không trở về Phượng tộc, những sự vụ trong tộc đều giao cho ngươi xử lý!!” Không xưng “bản quân” giống như bình thường, Phong Vô Uyên vừa nói vừa lấy chiếc nhẫn từ trong người ra trực tiếp đưa cho Điện Vũ.

Nhìn chiếc nhẫn trong tay Phong Vô Uyên, Điện Vũ, Lục Lân Phi, còn có Phong Kỳ không khỏi hít mạnh một hơi.

“Phượng Quân!!!” Điện Vũ kinh hô ra tiếng.

Cái giới chỉ (nhẫn đeo ngón tay cái) này là thứ luôn kề cận bên mình Phong Vô Uyên, y làm sao có thể không biết, đây chính là vật sở hữu của tộc chủ đời thứ nhất Phượng tộc, truyền thừa cho các đời sau, người nắm giữ chiếc nhẫn, quyền lợi tương đương như tộc chủ.

Tóm lại mà nói, giới chỉ này chẳng khác nào là ngọc tỷ của hoàng đế!

“Thứ này ta tạm thời giao cho ngươi bảo quản, đợi đến lúc ta trở về tộc thì đem nó trả lại….”

“Này…… Này……”

“Đừng có chi chi chít chít nữa, nếu hắn không cho thì ngươi đừng có theo, thương trên người ngươi còn chưa có lành đâu!!” Y sư đứng ở một bên xem, sắc mặt trầm xuống, đi qua đem cận vệ đang quỳ trên mặt đất vác lên vai.

Quả nhiên không thể nhìn tướng mạo con người a. Bề ngoài y sư nhìn như chỉ cần gió lướt qua liền bay theo gió, cư nhiên lại có khí lực cực lớn, đủ để thấy, sức mạnh ghen tuông thực là lớn quá đi…..

“A—Lục Lân Phi ngu ngốc, ngươi buông!!!!” Điện Vũ bị Lục Lân Phi khiêng trên vai hô to, gương mặt tuấn tú nhiễm một mảnh đỏ bừng.

“Ta sẽ không quản ngươi đi nơi nào, chỉ cần tìm được vật nhỏ rồi thì lập tức trở về Phượng tộc cho ta, lấy mười ngày làm hạn định, nếu không ta sẽ trực tiếp cho người đến Hắc Phong Sơn, đem kẻ nghiện làm khiêu nhân góc tường nhất nướng trui luôn!!!” Đối với cái người đang giãy dụa trên vai kia một chút cũng không hề gây ảnh hưởng, khẩu khí Lục Lân Phi cực kỳ khó chịu nói.

“Vâng, y sư đại nhân của bản quân!!” Phong Vô Uyên ngoắc ngoắc khóe miệng.

Y sư đại nhân này ghen chắc rồi.

Chủ tử Phượng tộc nhìn lạnh lùng như thế, kỳ thật bên trong cũng là một phúc hắc chủ tử nha!!

……

Đoan Mộc Ngưng tới tổng bộ “Tuyệt” nghỉ ngơi một đêm, tinh thần cũng khôi phục không ít, hôm trước đã khóc một ngày một đêm, ngày hôm sau nhóc con tỉnh lại liền không muốn nói chuyện, đôi con ngươi loạn chuyển khắp nơi, bộ dạng rất đáng yêu, dẫn đến việc nhóm tiểu thư mỹ nữ trong tổng bộ “Tuyệt” dâng trào lòng mẹ bao la.

“Ngươi tên là Ngưng Nhi sao?” Mỹ nữ “Tuyệt” Đường chủ chớp chớp đôi mắt phượng nhỏ dài, trang điểm yêu mị, một thân váy mỏng bó sát người, đủ để cho nam nhân phải dừng cương trước vực thẳm.

Đoan Mộc Ngưng ngồi ở trên ghế đệm nhìn tỷ tỷ xinh đẹp đột nhiên áp sát mình gật gật đầu.

“Tỷ tỷ mặt đẹp….” Thanh âm có điểm khàn khàn, từ lúc đến đây tới giờ, đây là lần đầu tiên Đoan Mộc Ngưng nói chuyện.

“Oa, Tiểu Ngưng Nhi cũng rất đáng yêu nha!!” Mỹ nữ Đường chủ nháy mắt đã bị bộ dáng đáng yêu của Đoan Mộc Ngưng làm cho hưng phấn bừng bừng, ôm lấy cái má mềm mềm của nhóc con hôn cái chóc: “Để tỷ tỷ ôm Tiểu Ngưng Nhi ngươi đi dùng bữa, cái nam tử Thương Lãng thô lỗ kia hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc là cái gì, làm sao có thể chiếu cố được một đứa nhỏ nộn nộn như ngươi a, nếu lỡ té bị thương thì làm sao đây, sẽ làm người ta đau lòng nha.”

“Yêu, Tiêu Hàm đại tỷ, tiểu đệ quả là không biết ngươi đối với tiểu hài tử lại yêu thương như vậy a.” Một cái bóng lóe lên, nam tử vừa mới bị nữ nhân kia nói đến không đáng một đồng đã xuất hiện ngay trong phòng, tay còn bưng một mâm thức ăn mỹ vị phong phú.

“Hừ, bổn tiểu thư còn tưởng ngươi đi đâu, để Tiểu Ngưng Nhi một mình ở đây, nếu bị té ngã thì làm sao đây.” Nhìn cái người vừa mới xuất hiện, Tiểu Hàm khinh miệt hừ lạnh.

“Ngưng Nhi té ngã bị thương, bổn thiếu gia ta không có thấy, ngược lại chỉ thấy có một nữ nhân hồ mị (nữ nhân đẹp giống hồ ly) nói xấu sau lưng người ta!!” Đem đồ trên tay đặt lên bàn, Mộc Thương Lãng đưa tay ôm lấy bé con trong tay nữ nhân: “Vật nhỏ, không nên tùy tiện nói chuyện với người lạ, không phải ai cũng tốt giống như Thương Lãng ca ca nha!!”

Nói xong, liền ôm đứa nhỏ đến bàn ăn.

“Mộc Thương Lãng, ngươi nói ai không phải là người tốt!!” Mỹ nữ bùng nổ.

“Vật nhỏ, thích ăn mấy thứ này không?” Không thèm để ý tới mỹ nữ đang tức giận, Mộc Thương Lãng ôn nhu hỏi người trong lòng.

“Ân, cám ơn Thương Lãng.” Gật gật đầu, Đoan Mộc Ngưng nhẹ nhàng nói.

“Thật ngây thơ, ta sẽ thương tâm đó.” Đặt Đoan Mộc Ngưng ngồi lên ghế, nhìn vẻ mặt bình thản của y, trên mặt Mộc Thương Lãng hiện lên vẻ thương tâm.

Chớp chớp mắt, Đoan Mộc Ngưng cầm lấy muỗng ăn cơm mềm mềm: “ Thương Lãng là người tốt…..”

“Phốc –”

Vừa mới khàn khàn nhu nhu tuôn ra một câu như vậy, tiếng cười ngoài cửa liền truyền tới.

“Ha ha ha……”

“Trời ạ, nhóc con kia lại còn nói Lãng là người tốt nữa!!”

“Thật sự rất là đơn thuần nha!!”

Đoan Mộc Ngưng hiện tại mới phát hiện ra ngoài cửa cư nhiên có hàng đống người chen chúc nhau mà đứng.

Bọn họ từ đâu mà chui ra vậy??

Thiệt sự kỳ quái quá đi….. Vô Uyên mau tới đi……