Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 251: Đường nhân duyên quanh co




Khác với khi thuyết phục Dạ Vô Hàm, Phong Linh chỉ nói với Nhiếp Tố Tố một câu, Nhiếp Tố Tố đã rất nghĩa khí đồng ý ngay.

Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên, một trăm đôi nam nữ qua tuyển chọn kỹ lưỡng đã tụ tập đông đủ ở nơi tổ chức. Để gia tăng cảm giác thần bí, Phong Linh cho nam tử phải đeo bịt mắt còn nữ tử thì bịt kín khăn che mặt.

Phong Linh không ngừng tự nói với mình, bày chuyện là do người, nhưng có thành hay không còn nhờ trời. Hai đầu tơ hồng nàng đã ném ra, còn có thể thắt lại với nhau được hay không, vậy phải xem bọn họ có duyên hay không nữa.

Trong sân, Hàm quản gia của phủ Hàm Vương vẫn như cũ làm người điều khiển chương trình, còn các nam nữ đều có chỗ ngồi riêng. Hàm quản gia vô cùng kích động nói, “Hiện tại có một vị khách quý địa vị rất cao, tướng mạo anh tuấn, tuyệt đối là ưu tú đến mức các vị không thể tưởng tượng nổi, cơ hội không có hai lần, mất rồi sẽ không trở lại, xin các vị tiểu thư hãy cố gắng biểu hiện!”

Dạ Vô Hàm nghe vậy, khóe miệng co quắp, không cần hỏi hắn cũng biết câu này là từ người nào mà ra.

Mọi người hết sức hưng phấn, cố gắng hết sức để thể hiện bản thân. Sau nhiều lần chọn tới chọn lui, chỉ còn lại đúng mười sáu người.

Vì Dạ Vô Hàm và Nhiếp Tố Tố đều nghĩ tham gia giúp Phong Linh một tay cho nên hai người đều vui vẻ chọn đứng ở cuối cùng.

Hàm quản gia lại lên đài, “Tiếp theo chính là điểm đặc sắc của đêm nay. Ở đây có một đống dây tơ hồng, mỗi người lên chọn một đầu, dĩ nhiên ai cũng không biết một đầu còn lại của tơ hồng đang trong tay ai. Hai người có tình có thể chọn trúng cùng một dây hay không, vậy phải xem an bài của Nguyệt Lão!”

Dưới đài, Phong Linh khẩn trương nhìn chằm chằm bọn họ, trong lòng không ngừng cầu nguyện, nếu như ông trời cũng tán thành cách làm của nàng, vậy hãy khiến bọn họ chọn trúng một dây tơ hồng đi! Thần Hoàng thấy dáng vẻ hồi hộp của nàng, buồn cười nói, “Nếu hai người họ không chọn trúng, nàng sẽ bất an trong lòng sao?”

“Sẽ không, nhất định hai người họ có thể!” Phong Linh ngừng thở nhìn Dạ Vô Hàm và Nhiếp Tố Tố đi tới, hai người không chọn lựa cẩn thẩn như những người khác mà chỉ tiện tay cầm lấy một đầu.

Rốt cuộc, thời khắc quyết định đã tới.

Hàm quản gia mời những người này bắt đầu thu ngắn dây tơ hồng lại, dần dần khoảng cách giữa hai người nắm cùng một dây càng ngày càng gần.

Dạ Vô Hàm không kiên nhẫn kéo mạnh một phát, đột nhiên kéo không được nữa, hắn ngẩng đầu nhìn lên, một đầu khác của sợi tơ đang nằm trong tay một nữ tử mặc áo lam.

hắn có chút ấn tượng với nữ tử này, bởi vì lúc bắt đầu cuộc thi, rất nhiều người đều chen lấn để được vào, có một ông lão bán hạt dưa bị xô ngã, các tiểu thư đi ngang qua khác chỉ lo kiểm tra quần áo của mình có bị nhăn hay không, hình tượng có hoàn mỹ hay không. Chỉ có nữ nàng là dừng lại, đỡ ông lão lên, thấy hạt dưa của ông lão bị đổ hết, nàng lập tức móc một thỏi bạc ra kín đáo đưa cho ông lão, rồi vội vàng bước đi.

Khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên cảm thấy, dù nàng ăn mặc khá giản dị, không cố tình ăn diện trang điểm, nhưng nàng đúng là người đẹp nhất trong số những nữ tử ở đây.

không ngờ, người nắm cùng dây tơ hồng với hắn sẽ là nàng.

Phong Linh kích động đến mức xém chút nữa hét lên, nàng xoay người lại đến gần Thần Hoàng hưng phấn nói, “Chàng xem! Ngay cả ông trời cũng giúp hai người họ! Đây là nhân duyên trời định đó!”

Lúc này, Thần Hoàng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm hai người kia.

trên đài, chỉ có hai người họ là chọn trúng cùng một dây tơ hồng.

Nhiếp Tố Tố nghiêng đầu nhìn nam tử mặc đồ gấm trước mặt, từ lúc bắt đầu, nàng đã chú ý tới hắn. Mặc kệ khi nào, hắn đều biểu hiện hết sức thong dong, vả lại khí chất quý tộc của hắn vô tình đã đè bẹp tất cả những người khác. Nếu nàng không đoán sai, người này hẳn là vị khách quý thần bí mà Hàm quản gia đã nói lúc nãy.

không ngờ, mình lại chọn trúng một dây với hắn.

Nàng bắt đầu tò mò, rốt cuộc người này là ai?

Hàm quản gia kích động hô to, “thật là đường nhân duyên quanh co ngàn dặm! Vị công tử và tiểu thư này, hai người quả là một đôi do ông trời tác hợp!”

Dạ Vô Hàm trừng Hàm quản gia một cái, để cho lão có chừng mực. Hàm quản gia thì xem như không thấy, kéo hai người đến giữa sân khấu. Nhất thời, phía dưới vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Lúc này, Phong Linh gọi Dạ Dập Tuyên đến, ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu. Dạ Dập Tuyên nghi ngờ hỏi, “Chắc chắn chứ? Vương huynh sẽ giết ta mất……”

Phong Linh nhíu mày, “Muốn ta giữ Hồng Ngọc ở lại thêm mấy năm?”

Sắc mặt Dạ Dập Tuyên lập tức thay đổi, kiên định nói, “Ta không sợ!”

Thần Hoàng nhìn Phong Linh lắc đầu một cái, hiện tại hắn thật càng ngày càng hối hận đã nhặt A Nam về.

Dạ Dập Tuyên bước lên đài, vỗ vỗ vai Hàm quản gia, “Để ta.”

“Ồ, là Tuyên Vương!”

“Tuyên Vương cũng tới!”

“thật đáng tiếc, sao Tuyên Vương lại không tham gia chứ? Nếu Tuyên Vương tham gia, chắc chắn ta sẽ đăng ký!”

Dạ Vô Hàm thấy Dạ Dập Tuyên bước lên, trực giác đã đoán hẳn sẽ không có chuyện tốt gì, bèn nói nhỏ cảnh cáo, “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, hẳn không cần ta dặn dò chứ!”

“Vương huynh yên tâm đi!”

Đầu tiên Dạ Dập Tuyên nở một nụ cười tươi rói, sau đó nói, “Được mời đến đây, bổn vương cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Đặc biệt khi thấy cặp đôi đẹp đôi này, càng thêm khó nén tâm tình kích động!”

Nhiếp Tố Tố tò mò nhìn hắn, cảm giác có gì đó là lạ, hình như chuyện không hề đơn giản như Tam Nương đã nói.

Rốt cuộc, sau một phen ca tụng, Dạ Dập Tuyên bắt đầu vào chuyện chính, “Nếu đã được trời cao tác hợp thế này, không bằng, ngay tối nay trước đông đảo mọi người làm chứng, hai vị hãy định hôn ước luôn đi!”

Dạ Vô Hàm lập tức nhìn qua Dạ Dập Tuyên, bắn về phía hắn một ánh mắt giết người.

Nhiếp Tố Tố cũng rất giật mình.

Ngay lập tức, ở dưới vang lên tiếng hưởng ứng.

Dạ Dập Tuyên mỉm cười, hạ thấp giọng nói, “Tối nay có thành công hay không phải nhờ hai người rồi. không phải sợ, không ai biết mặt thật của hai người cả, chỉ cần gật đầu một cái là xong thôi. Như vậy chúng ta cũng dễ nói chuyện với Tam Nương!”

Nhiếp Tố Tố vừa nghe việc có liên quan đến chuyện làm ăn của Tam Nương, lập tức gật đầu. Dù sao, nàng tới đây chính là để góp vui, cũng chẳng ai biết nàng là ai.

Dạ Vô Hàm mặc dù biết mục đích tới đây là để giúp Tam Nương giữ thể diện, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, dù vậy vẫn không rõ không ổn ở chỗ nào. Thấy đối phương thản nhiên gật đầu, phía dưới lại có nhiều người nhìn như vậy, nếu hắn từ chối, thứ nhất sẽ ảnh hưởng tới Tam Nương, thứ hai sẽ ảnh hưởng tới cô nương này.

hắn trừng Dạ Dập Tuyên một cái, “Trở về tính sổ với ngươi sau!”

Dạ Dập Tuyên bất đắc dĩ nhún nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng bị ép mà thôi.

Rốt cuộc Dạ Vô Hàm gật đầu.

Thoáng chốc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Tiếp theo, Dạ Dập Tuyên hắng giọng nói, “Mọi người muốn thấy mặt thật của hai người này không?”

Phía dưới đồng thanh nói, “Muốn!”

Dạ Vô Hàm tức khắc quay đầu lại, hung hăng trừng Dạ Dập Tuyên. Dạ Dập Tuyên sợ sệt né đi, “Đừng trách đệ, đây là ý của Tam Nương.”