Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 120: Mượn thân thể của cô sinh con!






______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Tư Đồ Hiên Nhiên cũng lạnh lùng nhìn Nhược Nhiên, hai người không nhường nhịn nhau chút nào.

"Trầm Nhược Nhiên, tôi muốn cô sinh con!" Tư Đồ Hiên Nhiên cười lạnh một tiếng, ném áo sơ mi, đè lên người cô.
"Tư Đồ Hiên Nhiên, anh là tên khốn kiếp!" Nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên đè lên người mình, Nhược Nhiên lạnh lùng mắng.
Không ngừng kháng cự, cô đá, đánh Tư Đồ Hiên Nhiên.
"Chúng ta từng có hợp đồng, anh không đụng vào thân thể tôi. Tôi cũng sẽ không can thiệp đời sống của anh, bây giờ anh muốn đổi ý sao?" Nhhìn Đồ Hiên Nhiên cúi xuống sát người mình, Nhược Nhiên cố tự trấn định, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tại sao cô phải để hắn động vào người mình chứ, trên thực tế mà nói, cô chỉ coi Tư Đồ Hiên Nhiên là cấp trên.
Một trăm vạn chính là ràng buộc giữa hai người, đó là sự ràng buộc duy nhất.

Hai tay Tư Đồ Hiên Nhiên chống người, hắn nhìn đôi mắt lạnh lùng của Nhược Nhiên, dịu dàng ở đáy lòng cùng đã đến lúc tận số.
"Trầm Nhược Nhiên, cô nói sinh con không phải là nghĩa vụ của mình sao?" Hàng lông mày nhíu nhẹ lại, môi mỏng nhếch lên.
Nhược Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lập tức ngật đầu, lạnh lùng nói: "Dĩ nhiên là không trong phạm vi nghĩa vụ của tôi rồi!"
Đột nhiên, Tư Đồ Hiên Nhiên cười, trên khuôn mặt thiên sức mang theo nụ cười lạnh, thì ra, cô gái này nghĩ như vậy.
Hắn cười rất vui vẻ, rồi lại châm chọc và lạnh lùng.
Nhược Nhiên bị nụ cười của Tư Đồ Hiên Nhiên làm ngạc nhiên, nhưng vẫn cắn môi mình, kiên định nói: "Tư Đồ Hiên Nhiên, tôi sẽ không sinh con cho anh đâu."

Tuyệt đối sẽ không, tôi sẽ không làm đàn bà của anh cùng với hàng trăm phụ nữ khác, sanh con cho loại phong lưu thành tính của anh.
Đôi mắt Nhược Nhiên kiên định, không hề lùi bước.
Tư Đồ Hiên Nhiên cười lớn châm chọc, ánh mắt xem thường, khinh thường nói, nhưng lại rất nhẹ: "Tôi cho cô một trăm vạn, cô hãy sinh con cho tôi."
Giọng nói của hắn rất khinh thường, giống như chỉ cần cho Nhược Nhiên đủ tiền, thì Nhược Nhiên có thể làm bất cứ chuyện gì.
Nhược Nhiên thoáng sững người, không kịp thích ứng, chần chờ mở miệng: "Anh nói gì?"