Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 127: Thấy rõ bộ mặt của người đàn bà kia!






______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Bạch Hạo Minh đứng cách cô ta không xa, ngẩn người nhìn Vưu Tiểu Ái khỏa thân trước mặt.

Đôi mắt anh trở nên nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Vưu Tiểu Ái.
"Hạo Minh..." Cô chậm rãi bước đến cùng với ánh mắt tràn đầy yêu thương và khát vọng: "Hạo Minh, anh đừng đi được không..."
"Tiểu Ái, cô làm vậy cũng không thay đổi được gì đâu." Anh khẽ quay đầu, không muốn nhìn nửa thân trần trụi của Vưu Tiểu Ái.
Đôi mắt Vưu Tiểu Ái trở nên lạnh lẽo, cô lột sạch quần áo, chỉ là muốn giữ anh lại.
Bạch Hạo Minh hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ quay đầu, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt Vưu Tiểu Ái: "Tiểu Ái, hãy mặc quần áo lại đi!"
"Không, Hạo Minh..." Vưu Tiểu Ái nhẹ nhàng bước tới, muốn ôm Bạch Hạo Minh: "Làm người yêu của em nhé, được không anh!"

Ngay tại lúc cô muốn ôm Bạch Hạo Minh, thì anh khẽ nghiêng người, nắm chặt chiếc áo trong tay mình.
"Tiểu Ái, thật xin lỗi!" Anh nói khẽ một câu, trên khuôn mặt có chút áy náy, sau đó cầm áo khoác, đi lướt qua Vưu Tiểu Ái, đẩy cửa ra rồi ra ngoài.
Cô đứng yên tại đó, nước mắt tuôn trào. Anh thật sự không thích cô, thậm chí ngay cả chạm cũng không muốn chạm vào cô.
Rốt cuộc là có bao nhiêu người phụ nữ thích anh,Vưu Tiểu Ái nắm chặt hai tay, khóc trong im lặng.
Vưu Tiểu Ái âm thầm hạ quyết tâm, vì có được Hạo Minh, cô nhất định sẽ cho anh thấy bộ mặt thật của cô gái kia!
Trong đôi mắt cô chứa đầy nước mắt vào tính toán, xen lẫn căm tức, đầy oán hận.
-----Ngôn Tình là Thiên Đường----

Sáng tinh mơ, Nhược Nhiên đã dậy thật sớm, thu dọn đồ đạc của mình xong và đi xuống lầu.
Hay hôm nay vẫn tới trung tâm huấn luyện.
Ở trong phòng, cô cố hít một hơi thật sâu, để làm ình nhìn tự nhiên hơn một chút, sau đó cô mở cửa ra, nở nụ cười nhẹ đi xuống dưới lầu.
"Nhược Nhiên, lại đây dùng cơm!"
Tư Đồ Dật đang ngồi nhàn nhã trên ghế sofa giữa phòng khách, vừa nhìn thấy Nhược Nhiên xuất hiện tại bậc thang lầu hai, là anh ta đã gọi cô một cách cợt nhả.