Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 243: Anh ta đang đợi để nhận lấy cô.






____________________________
Convert+ editor: Mã Mã

"Trầm Nhược Nhiên, tôi cũng đồng cảm với cô, nhưng đây là giao dịch, tôi đã giao dịch với người kia, cho nên cô cam chịu số phận đi." Vưu Tiểu Ái nhìn Nhược Nhiên một cái, kéo hành lý đi.
"Trầm Nhược Nhiên, quên nói cho cô biết, người kia đã ở trong đây rồi, anh ta đang đợi để nhận lấy cô." Vưu Tiểu Ái thương hại nhìn thoáng Nhược Nhiên mềm nhũn ngồi trên ghế salon, xoay người, mở cửa đi ra ngoài.
"Cô... cô không được đi!" Nhược Nhiên gầm nhẹ, định đứng lên, nhưng lại không có sức lực.
Cơ thể dần dần nóng bừng, từ từ lan ra hai chân hai tay.
Khuôn mặt và cổ cũng bắt đầu nóng rồi đỏ lên, cả người như đang đứng trong đống lửa, khó chịu muốn chết.
Nhược Nhiên không phải là đứa trẻ ba tuổi, cô đã dần đoán ra Vưu Tiểu Ái vừa cho cô uống gì, lòng càng thêm hoảng sợ.

Cô ra sức ngồi dậy, muốn đi khỏi cái phòng này.
Cô nhấc chân tay, nghiêng ngả đứng dậy, nhưng lại ngã xuống đất ngay lập tức, một chút khí lực cũng không có, và cũng không nhúc nhích được.
Nhưng đầu óc cô vẫn thanh tỉnh, lý trí vẫn minh mẫn như cũ, chỉ có điều thân thể lại không nghe theo mình sai khiến.
Cảm giác trên người ngày càng mãnh liệt, cơ thể càng lúc càng nóng lên, giống như muốn đốt cháy mình vậy.
Nhược Nhiên không hề phát hiện, lúc này cửa phòng xa hoa bên cạnh được mở ra, có một người đi tới. Hắn nhìn Nhược Nhiên đang ngồi trên mặt đất, khóe môi cười to, đi tới gần chỗ Nhược Nhiên.
Cơ thể không cách nào động đậy, Nhược Nhiên nhìn cái túi, ngón tay run rẩy, kéo cái túi qua, muốn cầm điện thoại gọi cho Tư Đồ Hiên Nhiên.

Chỉ cần gọi cho Tư Đồ Hiên Nhiên thì sẽ không có chuyện gì nữa, Nhược Nhiên run rẩy cầm lấy cái túi, rốt cục lấy cũng lấy được cái di động, khuôn mặt trở nên mừng rỡ.
Đột nhiên một đôi dày da xuất hiện trước mắt cô, thân thể Nhược Nhiên run lên, tròng mắt sợ hãi.
Một bàn tay thon dài nhẹ nhàng rút chiếc điện thoại di động của Nhược Nhiên ra, Nhược Nhiên đã dùng hết khí lực, muốn nắm chặt di động lại, nhưng nó vẫn bị người ta lấy mất.