Bảo Bối Của Tam Đại Thiếu Gia Lạnh Lùng

Chương 75: Không Nhớ Ra




Anh cũng không thể nghĩ ra là ai cho dù Anh trông người đó rất quen thuộc

Tối đến Anh vẫn không thấy Cô dậy Anh hơi lo lắng.

Người đàn ông đó lạnh lùng đi vào nhà bếp nấu cái gì đó,một lúc sau mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.

Sau đó người đàn ông bê một tô cháo còn nóng hổi ra,đi lên phòng phía Cô,Anh nhanh chóng đi theo.

-Cái gì vậy: Anh lo lắng hỏi,người này không phải đầu độc Cô chứ

-Anh không đi cho Cô ấy ăn sao: người đàn ông lạnh lùng nói mở cửa ra.

Người đàn ông đặt bát cháo xuống ra hiệu cho Anh,cho Cô ăn rồi người đàn ông đi ra,Anh cầm bát cháo lấy thìa ăn không có chuyện gì xảy ra mới đút cho Cô ăn

Anh thấy Cô ngủ say nhưng vẫn thức Cô dậy,dù sao hôm nay vất vả rồi Cô cũng nên ăn một chút

-Bảo bối em dậy ăn chút gì đi: Anh khẽ lay người Cô nói khẽ

Cô vết thương trên vai hơi đau,Cô khẽ nhăn mặt rồi mở mắt ra nhìn thấy Anh

-Thiên Minh: Cô nói nhè nhẹ trong lời nói có chút mệt mỏi

Anh đỡ Cô dậy

-Bảo bối em nên ăn gì đi: Anh nói rồi nhẹ nhàng đút cháo cho Cô ăn

Cô khẽ gật đầu ăn ngoan ngoãn dù sao bụng Cô cũng rất đói rồi.

Cô ăn xong bát cháo xong rồi nhìn Anh

- Thiên Minh Em có phải là gánh nặng cho Anh không: Cô khẽ hỏi

Anh cười nhẹ,hôn nhẹ lên trán Cô

-nếu em nghĩ vậy thì em ngoan ngoãn nghe theo lời Anh là được: Anh nói

Cô ngơ ngác nhìn Anh.

-vết thương em còn đau không: Anh hỏi Cô

Cô khẽ gật

-vậy em nghỉ đi mai sẽ không còn đau nữa: Anh nói đỡ Cô xuống giường rồi đi ra ngoài

Đằng sau hai người có một ánh mắt nhìn đầy phức tạp.

Anh đi ra ngoài cho Cô nghỉ ngơi.

Cô ở trong phòng nhìn theo bóng dáng Anh thấy Cô đơn,vết thương trên vai còn nhức,Cô không dám cựa quậy chỉ sợ ảnh hưởng đến vết thương trên vai

Cô đem ánh mắt nhìn lên trần nhà khẽ khóc.

người đàn ông đó tĩnh lặng như một màn đêm.

Sáng hôm sau, Người đàn ông đó đến phòng Cô sớm khẽ bôi thuốc vết vào vết thương cho Cô,Cô khẽ thấy nhức nhức ở vai liền thức dậy,trước mặt Cô là người đàn ông xa lạ người đó

còn đội thêm chiếc mũ đen che mặt nữa làm Cô thêm sợ hãi

-Anh là ai: Cô hất tay người đàn ông đó rồi hỏi,vội vàng đứng dậy định tìm Anh

người đàn ông đó biết ý đồ của Cô liền kéo Cô ở lại.

-Tôi đang bôi thuốc cho Cô nếu muốn làm gì Cô tôi đã làm từ hôm qua rồi: Người đàn ông đó nói ra hiệu cho Cô ngồi xuống giường bôi thuốc tiếp cho Cô

-Thiên Minh đâu: Cô từ sáng không thấy Anh liền hỏi

Người đàn ông đó không trả lời,Cô không thấy rằng lông mày người đàn ông khẽ nhíu lại khó chịu

Cô không thấy người đàn ông đó nói

-Sao Anh không trả lời: Cô hơi gắt nói

Hành động bôi thuốc của người đàn ông đó vẫn bình thản như không có gì

-Hắn ta đi nấu bữa sáng cho Cô rồi: người đàn ông đó nói rồi lạnh lùng bỏ đi

Cô nghe giọng nói khàn khàn trông rất quen,một giây trái tim Cô rung động.

Cô nhìn qua căn nhà,Căn nhà rất cổ điển có vể hơi cũ kĩ

Cô tò mò đứng dậy,Cô khẽ chạm vào những đồ vật,đồ vật vẫn sáng bóng

một quyển sách dày cộp Cô khẽ mở ra,những bức ảnh kì quái đập vào mắt Cô,toàn màu xám,hình như là một ngôi nhà bị cháy,sau đó.....là hình một Cô gái hình như

-Cạch

Anh bước vào,Cô nhanh chóng đặt quyển sách đó xuống rồi nhìn về phía Anh

-Anh người đó là ai vậy: Cô hỏi

-là một người bạn của Anh: Anh trả lời như vậy vì không muốn Cô tò mò thêm nữa

Cô gật đầu hiểu ý Anh.

Anh khẽ ôm Cô vào lòng

-Bảo bối Anh muốn em làm vợ Anh: Anh giọng nói khàn khàn ngọt ngào nói

Cô tim đập nhanh loạn xạ

-em...:

-Hai người xuống ăn sáng: Người đàn ông đó xuất hiện đúng lúc,giọng nói bình thản.