Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 273: Âm thầm đau




Edit: Nguyễn Phương

Beta: minhhy299

Đinh Chí đột nhiên bắt lấy tay của cô: “Mày đi tìm Uyển Đình?”

Thải Nghiên nhìn ông: “Thế nào? Ba đau lòng? Không tới phiên ba đau lòng! Hiện tai nó đang ở trên giường Mục Thiên Dương đâu, ha ha ha ha…….Ba cho rằng nó là người tốt sao? Nó chính là một đứa tiện nhân! Còn nhỏ đã quyến rũ anh rể của mình, lên giường của đàn ông! Tôi ngủ với đàn ông thì đã sao? Nó cũng ngủ với đàn ông đó! Ai biết nó đã ngủ qua với bao nhiêu người! Tôi muốn tố giác nó, tôi muốn để cho toàn bộ thế giới biết….”

Ba!

Đinh Chí tát mạnh cô một bạt tay: “Mày còn ngại chưa đủ dọa người! Mày không đi tìm nó, sẽ xảy ra chuyện sao?” Ông muốn liếc mắt nhìn Uyển Tình một cái, đã bị Mục Thiên Dương cảnh cáo, cô còn dám đi! Giờ tốt lắm, Mục Thiên Dương nhất định sẽ giết chết ông……

Đinh Chí lung lay thân thể, không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.

“Thải Nghiên….” Tiết Lệ Na đột nhiên quát lớn một tiếng, chỉ thấy Thải Nghiên đã ngã xuống đất ngất đi.

-

Uyển Tình ngủ đến quá trưa, cả người có chút dại ra, cơm tối mới ăn hai miếng đã ăn không vô. Mục Thiên Dương nhẹ nhàng khuyên cô: “Ăn thêm một chút được không?”

Uyển Tình giống như người máy, nghe lời cầm đũa lên đưa cơm vào miệng, nhưng mà giơ đôi đũa đưa vào trong miệng cũng chỉ dính được ít cơm.

Thiên Tuyết nhìn đến muốn khóc, oán giận trừng Mục Thiên Dương. Trong lòng Mục Thiên Dương cũng giống như dao cắt, hai mắt nóng rực. Anh cầm bát đũa của Uyển Tình, tự mình đút cô: “Đến, há mồm…..”

Uyển Tình há miệng, dùng hết sức nuốt cơm xuống. Phần cơm kia của Mục Thiên Dương quá lớn, vội vàng nói: “Chậm một chút chậm một chút……..”

Ai biết, Uyển Tình lại dùng hết sức nuốt xuống, nhai cũng chưa nhai miếng nào.

Mục Thiên Dương ngơ ngác nhìn cô, qua vài giây, chỉ có thể để đút miếng cơm cho cô nhỏ một chút. Thấy cô ăn rất chậm, ánh mắt không nhúc nhích, anh đút cô một miếng cô mới ăn một miếng, anh bỗng dưng nổi giận, đặt bát xuống bàn: “Em thành dạng này là cho ai xem?”

“Anh hai!” Thiên Tuyết sợ hãi một tiếng.

Uyển Tình ngu ngơ bất động.

“Em nghĩ rằng cái dạng nào của em anh cũng phải chấp nhận!” Mục Thiên Dương rống to, quăng mạnh cái bát: “Em không ăn coi như xong!”

“Anh hai…..” Thiên Tuyết hét lớn một tiếng, phẫn nộ nói: “Anh không muốn tiếp tục quan tâm, để em đến.”

Mục Thiên Dương dừng một chút, ôm mạnh lấy Uyển Tình, chôn mặt ở gáy của cô, rơi nước mắt.

“Thực xin lỗi…..” Anh khàn khàn nói, cổ họng nghẹn ngào đau. Một lát sau, anh hạ tay xuống, “Đi nấu cháo…….”

Âm thanh của anh khàn khàn, Thiên Tuyết sửng sốt vài giây mới nghe rõ anh nói cái gì. Thấy anh không nổi điên, lại đến phòng bếp, kêu bà Trương nấu cháo.

Mục Thiên Dương bế Uyển Tình một lúc lâu, thẳng đến lau sạch nước mắt, mới buông cô ra, hôn ở trên mặt cô một chút: “Anh sai rồi, không nên mắng em….. Không ăn vô cơm không sao cả, chúng ta ăn cháo, chờ một chút là tốt rồi.”

“……..”

Mục Thiên Dương cầm thật chặt tay cô, thật sâu vô lực. Sau một lúc lâu, anh ôm lấy cô, đưa cô về phòng ngủ.

Uyển Tình ngồi yên ở trên giường, giống như choáng váng. Mục Thiên Dương ngồi ở bên cạnh, cũng không nói, si ngốc nhìn cô. Thẳng đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đứng dậy mở cửa.

Thiên Tuyết bưng một chén cháo đứng ở ngoài cửa, đưa cho anh: “Anh đừng điên.”

Mục Thiên Dương nhận cháo, đóng cửa lại, đi đến bên giường, dùng thìa múc cháo, thổi nguội đút cho Uyển Tình: “Đến, ăn một chút.”

“………”

“Uyển Tình, ngoan, em còn chưa ăn cơm tối, sẽ đói, ăn một chút là tốt rồi…..”

Anh đưa thìa đến bên môi của cô, cô bất động hai giây, rồi xoay đầu, bắt đầu tìm kiếm.

Mục Thiên Dương vội hỏi: “Em đang tìm cái gì?”

“Điện thoại…..” Uyển Tình nhẹ nhàng lên tiếng.

“Chờ anh một chút!” Mục Thiên Dương để bát xuống, tìm xung quanh một chút, lấy di động của cô ra, “Cái này đúng không?”

Uyển Tình vội vàng cầm lấy, dùng sức ấn. Tay cô có chút vô lực, suýt nữa không cầm được.

Mục Thiên Dương thấy cô xem lại cuộc trò truyện, hỏi: “Em muốn tìm cái gì? Anh không có động vào điện thoại của em, không có người gọi tới.”

Mục Thiên Dương không biết cô muốn làm gì, bưng cháo lên, lại múc cháo đút cô: “Ăn một chút được không? Em xem một chút khí lực em cũng không có.”

Uyển Tình sửng sốt vài giây, mới mở cái miệng nhỏ nhắn ra, từ từ ăn xuống. Tùy rằng chỉ ăn được một miếng nhỏ, nhưng mà cũng là ăn. Anh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, không ngừng cố gắng đút cô, chậm rãi, cũng ăn được hơn nửa bát cháo.

Lúc này, Uyển Tình không há miệng. Mục Thiên Dương vừa thấy tuy biết không có khả năng ăn đã no, nhưng mà cũng không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời buông xuống.

Anh tới gần cô, cầm tay cô: “Điện thoại của em?”

Uyển Tình đè bàn phím, màn hình sáng lên.

Mục Thiên Dương thấy cô không nói lời nào, ôm lấy cô, cằm tựa vào vai cô, mặt dán vào mặt cô.

Cứ như vậy qua hai giờ, vẫn im lặng. Mục Thiên Dương buông cô ra, bưng cháo ra khỏi phòng. Đi vào phòng bếp, thấy trong nồi vẫn còn cháo, anh múc thêm một chén cháo, tiếp tục đút cô.

Dỗ nửa ngày, lãi chỉ đút được nửa bát nữa. Nhìn cháo còn lại, trong lòng anh sốt ruột, nhưng cô không ăn, anh cũng không có biện pháp.

Đi vào phòng bếp để bát xuống, anh quay lại nói: “Anh bôi thuốc cho em, trên lưng em còn máu ứ đọng, phải bôi thuốc.”

Cô vẫn không nói lời nào, anh đành phải chủ động cởi áo của cô, vừa làm vừa nhìn vẻ mặt của cô. Thấy cô không phản đối, mới yên lòng. Cởi xong, anh kêu cô nằm lên giường, cầm rượu thuốc xoa bóp cho cô.

Uyển Tình đau đến nhíu mày, thường thường rên một chút, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiếc điện thoại ở đầu giường.

Bôi thuốc xong, Mục Thiên Dương đi tắm, lúc quay lại vẫn thấy cô nằm ở chỗ cũ, rất bắt đắc dĩ. Xốc chăn lên, lấy áo ngủ mặc vào cho cô, sau đó ôm cô nằm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, tràn đầy đau xót.

Uyển Tình cầm di động, chậm rãi ngủ thiếp đi. Anh cảm giác được điện thoại rơi xuống giường, nhìn thấy cô đã ngủ, lấy điện thoại ra, tắt đèn, im lặng ngủ.

Anh không ngủ được, luôn luôn trợn tròn mắt trong bóng tối. Không biết qua bao lâu, người trong lòng vừa động. Anh vội vàng hoàn hồn, thấy cô tỉnh, bật đèn ở đầu giường.

“Làm sao vậy?” Anh thấp giọng nói.

Uyển Tình ôm lấy cổ của anh, hai mắt dại ra nhìn anh: “Ông đâu? Thải Nghiên đâu?”

“Bọn họ về nhà.”

“À…….” Uyển Tình lại nằm xuống.

Anh không rõ chuyện gì, cho nên lại tắt đèn nằm xuống. Qua một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của cô, anh kinh hãi, vội vàng đứng lên, bật đèn: “Uyển Tình?”

“Thiên Dương….” Uyển Tình ôm lấy anh, hai mắt yết ớt vô lực, “Mẹ em đã biết phải không? Mẹ không quan tâm em…….Mẹ không gọi điện thoại cho em… Em không nhìn thấy mẹ? Có phải mẹ đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Không có không có!” Mục Thiên Dương vội vàng nói, “Dì ấy không biết. Không phải hôm qua em đã gọi điện thoại cho dì ấy sao? Còn chúc năm mới vui vẻ. Hôm nay không có chuyện, tất nhiên sẽ không gọi tới.”