Bảo Bối

Chương 114




“Nhiếp Chính? Hừ, né sáu năm, bọn họ cuối cùng chịu lộ diện .”

Xem xong thư thủ hạ đem về, Lâm Thịnh Chi từ trên ngai vàng mà hắn dùng hoàng kim tạo ra đứng lên. Dưới bậc thang hai bên quỳ đầy người, sau khi Lâm Thịnh Chi đi xuống bậc thang, bọn họ lập tức cúi đầu quỳ úp sấp, cực kỳ cung kính. Lâm Thịnh Chi thân óng ánh long bào nghiễm nhiên đã đem mình trở thành hoàng đế.

Chiếm cứ ở Thính Phong nhai dễ thủ khó công, Lâm Thịnh Chi cấu kết với người có dị tâm ở trong triều ám sát triều đình quan lớn, cùng triều đình đối kháng. Hắn tự bành trướng tới cực điểm cả ngày làm giấc mộng hoàng đế, không biết triều đình căn bản là không đem hắn để vào mắt.

“Phái ra nhân mã đi Kiến Trữ trấn Huyết Bạc cốc, đem đầu Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt tới gặp ta.” Thanh âm khàn khàn, hai tròng mắt hỗn độn sắc hồng, Lâm Thịnh Chi lúc này sớm đã hoàn toàn thay đổi.

“Vâng…”

Hai người cầm đầu lĩnh mệnh lui ra, trong mắt Lâm Thịnh Chi hiện lên hồng quang, hai tay vô ý thức muốn bóp nát cái gì đó. Thị vệ đi theo bên cạnh người vừa nhìn thấy bộ dáng này của hắn liền nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một lọ dược đổ ra hai khỏa đưa qua. Lâm Thịnh Chi lấy qua dược ăn, một lát sau, hai tròng mắt mới khôi phục bình thường.

…………..

Đóng cửa, Lam Vô Nguyệt bước nhanh đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hạ giọng nói: “Sư phó, quả không ra chúng ta sở liệu, tam đại môn phái ngay cả chưởng môn nhân đều đến đây, thế nhưng còn có người của triều đình.”

Phàm Cốt vuốt râu nói: “Triều đình không phải không có cách gì với Lâm Thịnh Chi, nếu muốn giết hắn còn không dễ dàng? Một cái pháo là có thể đem Thính Phong nhai cho nổ, mặc hắn có lợi hại cũng vô ích. Phan Linh Tước ở phía nam xưng bá võ lâm, triều đình muốn dùng Lâm Thịnh Chi đến kiềm chế Phan Linh Tước, lại dùng hắn đến câu ra kẻ mang nhị tâm. Lâm Thịnh Chi đã hồ đồ, ngay cả chuyện rõ ràng như thế đều nhìn không ra. Đối với triều đình mà nói, võ lâm lộn xộn lên cũng không phải chuyện xấu.”

Lam Vô Nguyệt gật gật đầu, nói: “Sư phó, ý đại ca là chúng ta không cần cùng triều đình có quá nhiều liên lụy, chúng ta bất quá là báo thù riêng, giết Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước xong chúng ta liền đi. Hắn để cho ta tới hỏi ý của ngài.”

Phàm Cốt nói: “Nhiếp tiểu tử nói đúng, võ lâm cùng triều đình, chúng ta một tên cũng không chạm vào, không một thứ nào sạch sẽ. Ngươi làm cho đại ca ngươi cùng bọn chúng chu toàn, cứ nói hết thảy chờ diệt trừ Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước nói sau. Đến lúc đó chúng ta trốn về Đào nguyên, quản bọn họ gây sức ép thế nào. Nói đến đây, Phan Linh Tước cùng Lâm Thịnh Chi nên có động tĩnh đi.”

“Đại ca đánh giá chính là hai ngày này . Bất quá vẫn là muốn chờ tin tức của A Đột.” Lam Vô Nguyệt đẩy ra cửa sổ hướng lên bầu trời thăm dò, con ưng kia xa xa dừng ở trên cây, y cười đóng cửa sổ.

Thấy Lam Vô Nguyệt ngồi xuống động thủ châm trà, Phàm Cốt hỏi: “Lam tiểu tử, phía dưới nhiều người như vậy, ngươi không đi giúp đại ca ngươi chống đỡ thể diện?”

Lam Vô Nguyệt lắc đầu, nói: “Đại ca trấn được. Loại sự tình này trước kia đối với đại ca mà nói quen thuộc hơn cả so với ăn cơm, quen thuộc không hơn. Tuy nói rời khỏi giang hồ thật nhiều năm, nhưng ta thấy đại ca làm rất tốt, không cần ta hỗ trợ. Ta có mặt ngược lại hư chuyện.”

Ngẫm lại khuôn mặt cùng với tính tình không tương xứng của Lam Vô Nguyệt, Phàm Cốt cũng không nói nhiều . A Mao dọn ghế ngồi ở trong góc khắc đầu gỗ, hắn không thể nói, bộ dạng lại kỳ quái, phần lớn thời gian hắn đều ở trong phòng. A Mao cũng không biết ngộp, luyện công xong hắn tìm chút đầu gỗ đến khắc, đối tượng khắc đều là một người, đó là a Bảo của hắn. Nhớ, rất nhớ, ra tới ngày đầu tiên đã nhớ. Thói quen mỗi ngày đều có thể nhìn đến a Bảo, hiện tại chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trong óc chính là mặt a Bảo.

Nhìn A Mao một lát, Lam Vô Nguyệt đơn giản buông bát trà cũng chạy tới hỗ trợ . Việc tinh tế không làm được, nhưng tước tước đầu gỗ y vẫn là có thể làm.

Nhà trọ bị tam đại môn phái bao xuống. Sau khi Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước thành ma bốn phía cướp đoạt tài vật của võ lâm các môn các phái, tam đại môn phái đã không còn phong quang năm nào. Hiện tại biết được Nhiếp gia tam huynh đệ không chỉ thật sự không chết, ngược lại có thể diệt trừ hai đại tai họa Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước, người trong võ lâm bị ức hiếp thở không nổi đều là có tiền ra tiền, có lực xuất lực.

Dưới lầu, Nhiếp Chính cùng tam đại môn phái chưởng môn và các nghĩa sĩ cũng khá nổi danh trong chốn võ lâm còn có quan viên triều đình phái tới thương lượng đại kế trừ ma, Nhiếp Chính lời nói không nhiều lắm, phần lớn thời điểm đều là nghe người kể ra mấy năm nay bọn họ như thế nào bị Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước ức hiếp, hai người kia như thế nào như thế nào tàn bạo huyết tinh, hắn chỉ là ở khi tất yếu mới có thể nói lên vài câu. Nếu có thể, Nhiếp Chính tình nguyện không có ai biết hắn còn sống.

Nhiếp Chính lấy việc mình luôn luôn đang dưỡng thương, chuyện bên ngoài biết rất ít làm lí do ( kỳ thật hắn cũng không có nói sai ) cự tuyệt yêu cầu mọi người làm cho hắn gánh trọng trách võ lâm minh chủ. Hắn không có bị lời khen tặng cùng nhiệt tình của mọi người làm cho mê đầu, so sánh với quyền thế cùng địa vị võ lâm minh chủ có khả năng mang đến, hắn càng muốn nhanh quay về Đào nguyên ôm Tiểu Bảo trò chuyện. Hắn bất quá là đang đợi, lợi dụng thanh thế này chờ Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước tìm đến hắn, hắn biết, bọn họ nhất định sẽ đến.

……………….

Ở bên hồ giặt y phục, Tiểu Bảo thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong mắt đúng là lo lắng cùng chờ đợi. Khuôn mặt nguyên bản mượt mà đã có chút gầy yếu, sắc mặt cũng không còn hồng nhuận . Nhớ sư phó, sư thúc, càng nhớ ca ca, cũng sợ hãi sư phó, sư thúc cùng các ca ca gặp được nguy hiểm. Mỗi ngày dù sớm hay muộn, cậu cũng đều khẩn cầu lão thiên gia, hy vọng các ca ca có thể bình bình an an mà nhanh trở về.

Từ khi các ca ca đi, Tiểu Bảo liền ngủ không ngon , mỗi đêm nằm mơ đều có thể mơ thấy khuôn mặt đáng sợ của người kia còn có những chuyện huyết tinh hắn làm với Quỷ ca ca, mỗi đêm, Tiểu Bảo đều từ trong ác mộng tỉnh lại, sau đó lại bị Hảo ca ca chụp vỗ dỗ ngủ, nhưng sau khi ngủ tiếp cảnh trong mơ ngược lại càng thêm rõ ràng. Đào nguyên bí ẩn, vì phòng ngừa tiết lộ vị trí Đào nguyên, bọn họ không thể để cho A Đột truyền tin qua lại, chặt đứt tin tức với các ca ca, cuộc sống hàng ngày của Tiểu Bảo lại khó an. Các ca ca một ngày không trở lại, cậu liền một ngày không an tâm.

“Cục cưng, ăn cơm.”

Diệp Địch vây tạp dề, trong tay bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra. Tuy nói chỉ có hai người, nhưng đồ ăn cũng rất phong phú, có thịt có cá. Diệp Địch hao hết tâm tư muốn đem thịt Tiểu Bảo bổ trở về, đáng tiếc hiệu quả quá nhỏ.

Rửa tay, Tiểu Bảo đứng dậy trở về, trên mặt lộ ra tươi cười. Nhìn thấy cậu cười, Diệp Địch ngược lại càng đau lòng. Bắt lấy tay cậu kéo đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Diệp Địch múc canh, bới cơm, gắp thức ăn ngon.

“Cục cưng, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, nếm thử cá hấp Hảo ca ca làm, Cục cưng thích ăn nhất.”

Nói vừa xong, một miếng thịt phì nhất trên bụng cá liền dừng ở trong bát Tiểu Bảo.

“Hảo ca ca cũng ăn.” Tiểu Bảo cũng chọn một miếng thịt non gắp đến trong bát Hảo ca ca. Hai người nhìn nhau cười, nâng lên bát bắt đầu ăn.

Ăn nửa chén cơm, Tiểu Bảo liền ăn không vô , nhớ ca ca. Diệp Địch thở dài, để đũa xuống, đem Tiểu Bảo ôm lấy, cọ cọ mặt của cậu nói: “Cục cưng, không lo lắng.”

“Ân.” Cậu cũng không chỉ là lo lắng, cậu nhớ, nhớ ca ca.

Hôn hôn Tiểu Bảo, Diệp Địch gắp lên một khối cá, bỏ xương, uy đến bên miệng Tiểu Bảo: “Cục cưng ăn.”

Tiểu Bảo nở nụ cười, ăn thịt, lại càng nhớ các ca ca .

“Cục cưng, cơm nước xong ngươi đi ngủ, quần áo ta đến giặt.” Đơn giản cứ như thế mà ôm Tiểu Bảo , cũng không làm cho Tiểu Bảo tự mình động thủ, Diệp Địch dỗ Tiểu Bảo ăn cơm. Tiểu Bảo đỏ mặt, từ sau khi nương đi đã không có người uy cậu ăn cơm như thế.

“Hảo ca ca, ta tự mình tới.” Tiểu Bảo muốn bắt chiếc đũa, Diệp Địch ngăn lại cậu cười ha hả nói: “Hảo ca ca thích uy Cục cưng ăn cơm, Cục cưng đến, há miệng.”

Mặt Tiểu Bảo đỏ đến có thể so với ánh nắng chiều , hé miệng, ngậm lấy thức ăn Hảo ca ca uy, trong lòng không còn khó chịu .

“Cục cưng, sư phó bọn họ rất nhanh sẽ trở về, ngươi không cần lo lắng. Cục cưng gầy, sư phó cùng các ca ca trở về sẽ đau lòng.” Miệng nhắc tới, Diệp Địch đem thức ăn một ngụm một ngụm uy vào miệng Tiểu Bảo. Trong lòng vừa ấm áp, ngọt ngào, vừa chua xót, Hảo ca ca cũng gầy, lại còn muốn dỗ cậu, chiếu cố cậu như thế.

Trong lòng nảy lên một cỗ tình cảm không hiểu, Tiểu Bảo không cầm lòng nổi mà ôm lấy Hảo ca ca, cúi đầu, xấu hổ xấu hổ nói: “Hảo ca ca, song tu.” Giữa hai chân, nóng nóng.

Thìa trong tay Diệp Địch tiến vào trong bát, hắn giương mắt, chỉ thấy mặt Tiểu Bảo đỏ rực, hai mắt bịt kín một tầng nhan sắc làm hắn tim đập mạnh. Liếm liếm môi, Diệp Địch mở miệng, thanh âm lại khàn đến lợi hại.

“Cục cưng giặt y phục, mệt, mệt mỏi.”

“Không mệt.” Lắc đầu, Tiểu Bảo ôm chặt Hảo ca ca, đem mặt vùi vào, “Song tu, Hảo ca ca, muốn, ta muốn.”

Nuốt nuốt nước miếng, Diệp Địch hai tay vòng qua thắt lưng Tiểu Bảo, bắt đầu cọ cọ. Sau khi đám người Phàm Cốt rời đi, Tiểu Bảo khổ sở trong lòng, hai người tuy rằng mỗi ngày cùng ngủ, nhưng không có song tu qua. Diệp Địch không phải không muốn, mà là hắn luôn quen tính đem tâm tình Tiểu Bảo đặt ở đệ nhất. Hiện tại Tiểu Bảo muốn song tu, hắn tất nhiên là nhịn không được .

Đá mở cửa phòng, hơi lộ rõ vội vàng xao động đem Tiểu Bảo để ở trên giường, Diệp Địch hô hấp ồ ồ.

“Hảo ca ca…” Kéo xuống cổ Hảo ca ca, Tiểu Bảo chủ động đưa lên miệng mình, muốn hôn.

“Cục cưng…” Gần như là vừa đụng tới hai mảnh mềm mại kia, Diệp Địch liền say mê . Cục cưng của hắn, đại Cục cưng của hắn.

Chân dị dạng bị người nắm ở trong tay yêu thương vuốt ve, Tiểu Bảo gắt gao ôm Hảo ca ca chịu đựng đối phương ở trong cơ thể mình va chạm, lúc động tình, cậu hô to: “Quỷ ca ca… Hảo ca ca… Mỹ nhân, Mỹ nhân… Ngô… Ca ca… Đại… Ca ca… Ca ca…” Nhớ, hảo nhớ…

…………….

“Ngô!”

Ôm ngực, Lam Vô Nguyệt từng ngụm từng ngụm thở. Đầu gỗ cùng đao khắc trong tay A Mao rụng ở trên mặt đất, hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Lam Vô Nguyệt. Nhiếp Chính đang cùng sư phó thương lượng sự tình cũng mạnh đè lại ngực, mi tâm vắt chặt.

“Xảy ra chuyện gì?” Phàm Cốt thấy thế nhanh kéo qua tay Nhiếp Chính vì hắn bắt mạch. Nhiếp Chính đè lại sư phó, lắc đầu: “Không có việc gì. Vừa rồi… Ta nghĩ…ta nghe được được Bảo gọi ta .”

“Ta cũng nghe được.” Lam Vô Nguyệt xoa bóp ***g ngực, đứng dậy đi tới.

A Mao gật gật đầu, hắn cũng nghe được.

Phàm Cốt nhìn nhìn ba người, sắc mặt nhất thời đổi đổi, lắc lắc tay nói: “Hôm nay tới đây đi, ta và sư thúc các ngươi đi ra ngoài một chút.”

“Sư phó, bên ngoài thật nhiều người ngưỡng mộ ngài cùng sư thúc a.” Lam Vô Nguyệt hảo tâm nhắc nhở.

Phàm Cốt “Thiết” một tiếng, kéo Phương Du trực tiếp nhảy cửa sổ rời đi.

Thấy sư phó cùng sư thúc đi xa, Lam Vô Nguyệt đặt mông ngồi vào ghế trên, phun ra ngụm hờn dỗi: “Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước sao còn chưa đến? Ta nhớ Tiểu Bảo . Vừa rồi Tiểu Bảo khẳng định ở trong lòng gọi chúng ta.”

“Sắp.” Ngẩng đầu nhìn con ưng ngoài cửa sổ, Nhiếp Chính thản nhiên nói: “Ngươi ở trong này, Phan Linh Tước nhất định sẽ tự mình tiến đến, bất quá Lâm Thịnh Chi thì khó mà nói .”

“Chẳng lẽ chúng ta còn phải tự mình đi Thính Phong nhai?” Lam Vô Nguyệt vừa nghe rất căm tức, y gấp rút muốn quay về Đào nguyên, bên ngoài vừa nóng lại lộn xộn.

Nhiếp Chính khẽ cười cười, nói: “Hắn không đến, chúng ta liền bức hắn đến.”

“Đại ca? Ngươi có chủ ý ?” Lam Vô Nguyệt lập tức đến gần, A Mao cũng chạy nhanh bu lại.

Nhiếp Chính chỉa chỉa con ưng ngoài cửa sổ, ngữ mang huyền cơ: “Hay dùng chủ tử nó làm mồi.” Bảo, ngươi nhớ Quỷ ca ca đi, chờ một chút, Quỷ ca ca thực sự nhanh chóng trở về.