Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 156: Tóm lấy chân anh ta




Hứa Hi Ngôn biết không thể nói dối Phương Tiểu Tranh nữa, nên cuối cùng đành thành thật trả lời: "Thôi được rồi, mình nói thật với cậu. Mình và anh ấy chính là quan hệ giữa chủ nợ và con nợ. Mình thiếu anh ấy một tỷ, bây giờ không có tiền trả, nên mình không còn cách nào khác, đành làm người giúp việc để trả nợ anh ấy."

"Một tỷ? Cậu mượn anh ấy một tỷ từ bao giờ vậy?"

Phương Tiểu Tranh tỏ ra thật không thể hiểu nổi. Theo như cô ấy biết, ảnh đế Elvis năm năm trước mới quay về nước.

Mà khi đó lại đúng vào thời điểm Hứa Hi Ngôn ra nước ngoài, giữa bọn họ đâu có liên hệ gì với nhau chứ?

"Mình kể với cậu chuyện này, cậu nhất định nhất định đừng có đánh mình đấy."

Hứa Hi Ngôn ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Phương Tiểu Tranh bằng ánh mắt nghiêm túc: "Năm năm trước, chính mình đã hại anh ấy gặp phải tai nạn giao thông. Anh ấy trở thành người tàn phế như vậy là do mình. Anh ấy muốn mình bồi thường một tỷ. Cậu nói xem con số này có nhiều quá không?"

Ôi!!!

Phương Tiểu Tranh há hốc mồm, ước chừng có thể nuốt trọn một quả trứng gà.

Ảnh đế quốc tế Elvis xảy ra tai nạn là do Hứa Hi Ngôn sao?

Là Hứa Hi Ngôn khiến anh ta liệt nửa thân dưới, cả đời tàn phế không thể rời khỏi xe lăn sao?

Nghĩ như vậy, người ta yêu cầu Hứa Hi Ngôn bồi thường một tỷ đã là quá nhân từ rồi. Nếu như anh ta thật sự không để ý đến tình lí thì có lẽ đã tống Hứa Hi Ngôn vào tù, thậm chí có thể khiến cô ngồi mọt gông trong tù ấy chứ.

"Trời ơi! Mẹ ơi! Thật không thể tin được giữa cậu và nam thần lại có mối quan hệ như vậy. Cậu cũng xui xẻo quá rồi! Theo như mình thấy thì cả đời này cậu chẳng trả nổi món nợ này cho anh ấy đâu."

Phương Tiểu Tranh vỗ vai Hứa Hi Ngôn, thở dài than thở: "Cậu nói xem kiếp trước cậu đã gây nên nghiệp chướng gì vậy?"

"Từ nhỏ đã mất mẹ, lại còn sống cùng người cha cặn bã quanh năm suốt tháng ngược đãi mình."

"Sau đó còn bị đôi cẩu nam nữ Sở Vũ Hách và Hứa Tâm Nhu kia hãm hại."

"Bây giờ còn trẻ như vậy đã phải làm mẹ đơn thân."

"Mình cứ tưởng cậu trở về nước phát triển trong giới diễn viên thì sẽ có thể thay đổi số phận."

"Thế mà ngược lại, lại còn biến mình thành bà giúp việc."

"Ngôn Ngôn à, sao số cậu lại nghiệt ngã vậy chứ?"

Hứa Hi Ngôn buông tay Phương Tiểu Tranh ra: "Cũng đâu còn cách nào khác, có lẽ là do số phận rồi."

Phương Tiểu Tranh chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt sáng lên, kéo tay Hứa Hi Ngôn lại hỏi: "A! Hoắc Vân Thâm không phải là Tổng Giám đốc của Công ty Giải trí Vân Hải sao? Ở Bái Kinh này, quyền lực của anh ta rất lớn, cậu nhất định phải tóm lấy chân anh ta! Làm người của anh ta! Nếu sau này có anh ta che chở cho cậu, cậu sẽ có thể đàng hoàng xử lí đám họ Sở cặn bã đáng ghét kia!"

"Tranh Tử!" Hứa Hi Ngôn nhíu mày: "Mình hi vọng mình có thể tiến vào giới giải trí bằng chính đôi chân của mình chứ không phải dựa dẫm vào quyền thế của người khác."

"Mình càng không muốn sau này bị người ta nói mình dựa vào Hoắc Vân Thâm mà tiến thân."

"Nếu giữa mình và anh ấy không còn quan hệ chủ nợ và con nợ, mình hi vọng có thể làm bạn cùng anh ấy."

"Chính là tình bạn bình đẳng đó! Cậu hiểu không?"

Phương Tiểu Tranh suy tư một lát, cuối cùng trả lời cô: "Mình hiểu. Nhưng cậu thật ngốc!"

Hứa Hi Ngôn chỉ cười, không hề phản bác.

Có lẽ trong mắt Phương Tiểu Tranh, cô có nguồn lực hùng hậu mà không biết tận dụng, thật là ngốc mà.

Nhưng bản thân cô luôn cho rằng, mình sống không thẹn với lương tâm, dù rơi vào hoàn cảnh nào cũng đều có thể thẳng lưng mà ngẩng cao đầu, mạnh mẽ hiên ngang.

Cô phải trở thành một người phụ nữ độc lập cả về kinh tế và tư tưởng, đây chính là quan niệm sống của cô.

Phương Tiểu Tranh nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra, không khỏi nhắc nhở cô: "Bây giờ cậu là người giúp việc của Hoắc Vân Thâm, khó tránh sớm chiều phải ở cùng nhau. Mình lo lắng, nếu nhỡ may giữa cậu và anh ta phát sinh tình cảm thì biết làm sao?"

"Thì càng tốt chứ sao?" Hứa Hi Ngôn cười nói: "Mình đỡ phải lo tìm bạn trai."

"Này, chị hai đừng ngớ ngẩn nữa được không! Anh ta phải ngồi xe lăn, đi một bước cũng cần người phục vụ, chưa kể về mặt kia cũng không được nữa. Nếu cậu thật sự muốn ở bên anh ta, sau này không có con cái, lại còn phải chăm sóc anh ta, mình nói cậu nghe, cuộc sống như vậy đừng mong có hạnh phúc, khổ chết được ấy."

...