Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 165: Ép buộc cô




Editor: Táo đỏ phố núi

Bốn mắt nhìn nhau, một bầu không khí xám xịt lan tràn ra xung quanh hai người. Dường như trong không khí đang lưu chuyển cơn tức giận sắp bạo phát của Nhiếp Tử Phong, khiến cho Nhiếp Tử Vũ ngột ngạt sắp không thở nổi.

Sự im lặng của cô không nghi ngờ gì chính là chấp nhận suy đoán của anh, nhất thời, Nhiếp Tử Phong như bị rơi vào vực sâu vạn trượng, chìm trong dòng nước lạnh lẽo ngàn năm, trong lòng cũng lạnh buốt. Đối mặt với bộ dạng yên lặng của cô, tế bào toàn thân trên người của Nhiếp Tử Phong như bành trướng ra, nhanh chóng muốn nổ tung.

“Đi!” Đột nhiên, hai tay của Nhiếp Tử Phong từ trên hai vai của Nhiếp Tử Vũ trượt xuống, rồi nắm lấy cổ tay của cô.

“Đi đâu?” Nhiếp Tử Vũ phản ứng chậm chạp đã bị anh lôi ra khỏi toilet. Ánh mắt của cô trợn tròn lên nhìn bóng lưng thẳng tắp của Nhiếp Tử Phong, lại hỏi anh mấy lần là đi đâu, nhưng anh lại không thèm nhìn cô, mà chỉ kéo cô đi thẳng về phía chiếc xe rồi lôi cô lên xe.

“Nhiếp Tử Phong, rốt cuộc anh muốn mang em đi đâu?!” Bị anh cứng rắn nhét vào trong xe, Nhiếp Tử Vũ không nhịn đước giận dữ hét lên với anh, mở cửa xe ra muốn xuống xe, nhưng mà Nhiếp Tử Phong lại nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Đôi mắt như chim ưng của anh gắt gao trừng mắt nhìn cô chằm chằm, hành động bất ngờ này của anh đã dọa cho Nhiếp Tử Vũ sợ hãi, ánh mắt kia dường như muốn xuyên thủng người cô.

“Bệnh viện.” Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhả hai chứ này ra, lập tức xoay người đi lại vị trí ghế lại ngồi xuống, nhanh chóng khởi động động cơ xe.

Bệnh viện? Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, ánh mắt khựng lại nhìn khuôn mặt cau có của anh.

“Anh dẫn em đi bệnh viện làm gì? Em không có bị…” Nói đến đây, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ dừng lại. Trong cổ họng dường như bị thứ gì đó ngăn chặn lại, một lát sau, cô hoảng hốt lắc đầu, vẻ mặt không thể tin được: “Dừng xe, dừng xe! Em không đi bệnh viện, em không đi!”

Nhiếp Tử Phong ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, càng dùng sức giẫm chân ga. Trong nháy mắt, cảnh vật bên ngoài cửa xe trôi qua vùn vụt, chiếc xe Rolls-Royce màu đen lao đi như tên bắn rời cung, bay vèo vèo.

Bởi vì Nhiếp Tử Phong thờ ơ, trong lòng Nhiếp Tử Vũ lại càng lo lắng, chân mày cũng nhăn lại thành một đường. Nhìn khuôn mặt như được điêu khắc của anh, mỗi một góc cạnh đều sắc nét rõ ràng, Nhiếp Tử Vũ cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan lên, nhanh chóng lan tới lục phủ ngũ tạng của cô.

Anh điên rồi!

Anh thực sự điên rồi! Tại sao anh lại có thể có suy nghĩ độc ác như vậy, đứa bé trong bụng của cô là đứa con của bọn họ… Cho dù không biết chân tướng sự thật là như thế nào, nhưng tại sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy!

Hai tay ôm chặt lấy bụng mình, trong lòng Nhiếp Tử Vũ như đang bị rỉ máu. “Nhiếp Tử Phong, anh mau dừng xe lại cho em! Em đã nói với anh là anh không cần lo chuyện của em, vì sao anh cứ dây dưa không chịu buông tha em!”

Nghe thấy lời trách cứ của cô, Nhiếp Tử Phong chỉ cảm thấy lửa giận bùng lên, máu dồn lên, đáy lòng như có con mãnh thú đang gầm thét, hơn nữa suy nghĩ trong đầu cũng trở nên hỗn loạn, khiến cho anh phanh gấp xe lại.

“Kétttt --!” Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, những con chim sẻ đang đậu ở những cây ven đường cũng bay tán loạn.

Vừa thấy xe dừng lại, bất chấp sự sợ hãi ở trong lòng mình, Nhiếp Tử Vũ vội vã mở cửa xe vội vàng đi xuống, nhưng mà chân của cô còn chưa chạm xuống đất, thì đã có một bàn tay níu giữ lại, kéo người cô ngồi trở lại vị trí cũ.

“Buông em ra, anh mau buông em ra!” Nhiếp Tử Vũ liều mạng gỡ cánh tay đang giữ chặt cô lại kia, viền mắt cũng đỏ lên. “Tại sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy! Tại sao anh lại có thể ép em đi tới bệnh viện! Nói cho cùng, là do anh không chịu được chuyện em có người đàn ông khác có đúng không!”

“Đúng vậy, anh không chịu được! Anh tàn nhẫn, em thì không tàn nhẫn sao?!” Nhiếp Tử Phong đã tức giận tới mức gần như điên cuồng. Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn sắc mặt Nhiếp Tử Vũ trở nên trắng bệch, khóe mắt nheo lại, gân xanh trên trán tuôn ra, trong nháy mắt gương mặt đẹp trai trở nên cau có. “Em nhẫn tâm bỏ đi đứa con của chúng ta, nhưng lại liều mạng bảo vệ đứa con của người khác, em đối xử với anh, với đứa con đã chết đi của chúng ta như vậy không phải là quá tàn nhẫn rồi sao?!”

Anh đã vứt đi lòng tự trọng của mình để cầu xin sự tha thứ của cô, rồi luôn ăn nói khép nép để đổi lại được sự tuyệt tình của cô, thậm chí bây giờ cô còn mang thai đứa nhỏ của người đàn ông khác, chuyện này bảo anh tiếp nhận như thế nào! Tức giận nên Nhiếp Tử Phong đánh vào tay lái kêu “Bịch” một cái.

Bầu không khí bên trong xe rất ngột ngạt và căng thẳng, khiến cho người ta cảm thấy ngay cả thở cũng khó khăn.

Đối mặt với sự trách cứ, oán giận, căm hận của anh, cùng với sự đau khổ hiện lên trong đôi mắt anh, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy khổ sở mà không thể nói ra.

Chịu đựng, chịu đựng! Cô tự nói với mình ở trong lòng như vậy hết lần này tới lần khác, chỉ có như vậy, thì anh mới có thể hết hy vọng với mình được, cô cũng có thể sớm thoát khỏi cơn ác mộng của mình.

Hai tay của Nhiếp Tử Vũ để trên đùi nắm chặt lại thành quyền, sau khi hít một hơi thật sâu, cô khôi phục lại sự bình tĩnh. “Bởi vì em yêu Minh Hạo, vì vậy nên em đồng ý sinh con cho anh ấy, giải thích như vậy đã được chưa?!”

Những lời nói này của cô giống như một quả bom rất lớn ném vào trong lòng của Nhiếp Tử Phong, nổ ầm một tiếng, mọi thứ đều tan nát. Anh khó khăn ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt của cô bình tĩnh không hề có chút gợn sóng nào, anh lạnh lùng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Đi.” Trong nháy mắt trở thành tro tàn, gió thổi qua, không còn chút dấu vết nào. Anh chậm rãi thả lỏng cánh tay của cô ra, tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại.

Anh xua đuổi đúng ý của cô, cô nên rời khỏi đó ngay lập tức, nhưng mà hai chân của cô lại giống như bị cố định tại một chỗ, không thể động đậy.

Anh nhắm hai mắt lại, cô dùng ánh mắt bi thương ngồi ở bên cạnh nhìn thẳng vào anh, mãi cho tới khi bầu không khí im lặng ở trong xe chợt vang lên tiếng hét như điên của anh: “Anh bảo em đi đi!” Cô mới giật mình tỉnh lại, chần chừ một lát, sau đó mở cửa đi xuống xe.

Cũng đúng vào giây phút cô đi xuống khỏi xe, tiếng khởi động của động cơ vang lên ở phía sau lưng cô, lúc Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại, thì sớm đã không nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe Rolls-Royce đâu nữa...

...

Chiếc xe Rolls-Royce lao đi giống như một con ngựa hoang thoát cương chạy trên đường, sau một thời gian chạy trên đường, cuối cùng cũng đã về tới đích.

“Cậu chủ, cậu đã về rồi.” Quản gia thân thiết chào hỏi, nhưng mà Nhiếp Tử Phong nhìn cũng không nhìn ông một cái.

“Tên láo xược kia đâu rồi?” Một cơn nóng giận dâng lên trong lòng của anh, gân xanh nổi lên trên huyệt thái dương, lửa giận tràn ngập nhưng không có chỗ nào để trút giận, cơ bắp trên khuôn mặt tuấn tú như đang giật giật.

Quản gia bị giọng nói tức giận của anh làm cho hoảng sợ một lúc lâu mới phản ứng lại được: “Ai?”

“Tên súc sinh Dịch Minh Hạo!” Nhớ lại vẻ mặt kiên định và những lời nói đâm thấu tim gan kia của Nhiếp Tử Vũ, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong nhất thời trở nên đen kịt, lồng ngực phập phồng bất định.

Anh muốn giết tên láo xược kia!

“Cậu chủ tìm cậu ấy có chuyện gì…” Nói đến đây, ánh mắt của Nhiếp Tử Phong quét tới, quản gia vội vàng sửa lời nói: “Cậu Minh Hạo đang ở trên phòng.

Một giây sau định thần lại nhìn, thì trước mặt đã không còn bóng người nữa.