Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 73-2: 2




Editor: Táo đỏ phố núi

Đây có lẽ là lần mà sau ba năm cô ngủ được một giấc ngon và sâu tới như vậy!

Sáng sớm ra Nhiếp Tử Vũ tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Phong đâu, nếu không phải trên gối vẫn còn chút dấu vết, cô sẽ thật sự cho là chuyện tối hôm qua tất cả đều là một giấc mơ.

Từ trên giường đứng lên, cô vươn vai, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài. Đi qua mấy vòng cầu thang uốn lượn, đầu tiên cô nhìn thấy Nhiếp Tử Phong đang bận rộn đi tới đi lui ở trong phòng bếp, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Cô nhìn không biết anh nấu món gì.

Nhìn anh lúc thì chiên trứng gà, một lúc thì lại có bộ dạng nếm cháo, trong lòng Nhiếp Tử Vũ như có dòng nước ấm chảy qua, lại có cảm giác của hương vị hạnh phúc. Taoo do leê quíy dđono.

Hạnh phúc?

Đột nhiên, nét mặt của Nhiếp Tử Vũ ngưng đọng lại, cảm thấy hối hận vì suy nghĩ này của mình.

Nhiếp Tử Vũ, mày đang suy nghĩ cái gì vậy? Mày bị điên rồi sao!

Người đàn ông này sẽ ngay lập tức phải kết hôn với người phụ nữ khác, anh sắp thành chồng của người khác!

Cô tự nhắc nhở trong lòng mình sự thật không thể chối cãi này, rồi nhanh chóng xoay người vội vã chạy lên lầu.

Cô phải rời khỏi nơi này, nếu không cô sẽ trở nên tham lam, thì cô sẽ thật sự trở thành người thứ ba như trong tiểu thuyết vẫn hay viết. Vừa bước lên lầu hai, Nhiếp Tử Vũ hạ quyết tâm đưa ra quyết định này!

Đôi mắt nhìn quanh bốn phía, không biết đang tìm cái gì. Đột nhiên cô tiện tay mở căn phòng bên cạnh ra, cô tìm những thứ mà cô nghĩ sẽ có – điện thoại và máy tính. Taoo do leê quíy dđono.

Chỉ cần có một thứ trong hai thứ này, cô có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, là có thể chạy khỏi nơi này.

Suy nghĩ như vậy, nên cô càng tăng tốc tìm kiếm.

Đúng là ông trời không phụ người có lòng, rốt cục tại một gian phòng ở phía tây của lầu hai, Nhiếp Tử Vũ cũng tìm được đồng thời cả hai thứ này luôn. Cô chạy nhanh như một làn khói đi vào, bất chấp tất cả ngồi xuống, cầm lấy điện thoại di động tiện tay nhấn một dãy số quen thuộc.

Tiếng chuông điện thoại chờ trong điện thoại vang lên, tim của Nhiếp Tử Vũ đã treo lơ lửng lên. Cô vừa khẩn trương vì chưa có người nhận điện thoại, vừa sợ đột nhiên Nhiếp Tử Phong đi tới.

Tiếng chuông chờ trong điện thoại càng lúc càng dài, ngay lúc Nhiếp Tử Vũ đang cảm thấy tuyệt vọng, thì điện thoại đã được bắt máy.

"Alo?" Đầu bên kia truyền tới giọng nói mệt mỏi của Lãnh Duy Biệt.

"Anh Lãnh, em là Tử Vũ." Nhiếp Tử Vũ vui mừng quá nhanh chóng nói tên mình ra.

Nghe thấy tên của Nhiếp Tử Vũ, Lãnh Duy Biệt vội vàng hỏi ra một đống câu hỏi: "Vũ Vũ? Tối qua em đi đâu, sao lại không trở về khách sạn? Anh gọi cho em mấy cuộc điện thoại tại sao em lại không nghe máy? Cả đêm em không về, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Bây giờ em đang ở đâu?" Dienxdandf Kê quyu dong.

Thời gian khẩn cấp, Nhiếp Tử Vũ không kịp trở lời từng câu hỏi một, liền tóm tắt trả lời mấy câu: "Em cũng không biết bây giờ em đang ở chỗ nào, chỗ này hình như là một hòn đảo nhỏ, anh Lãnh, anh mau tới cứu em."

"Cứu em? Em đã xảy ra chuyện gì? Là ai đã bắt cóc ngươi sao?"

"Đúng… "

Nhiếp Tử Vũ đang muốn nói ra tên của Nhiếp Tử Phong, thì đột nhiên điện thoại lại không có tiếng nữa.

Sao lại thế này? Nhiếp Tử Vũ hơi nhíu lông mày lại, vừa vỗ vỗ máy điện thoại mấy cái, vừa cầm ống nghe lên hô: "Alo, còn ở đó không? Cái điện thoại kỳ cục này…". Đột nhiên ngẩng đầu lên, Nhiếp Tử Vũ ngây người ra tại chỗ. Ống nghe điện thoại trong tay rơi xuống đất, trong tròng mắt trong suốt phản chiếu ra một bóng dáng cao lớn.

Người đáng lẽ vẫn đang làm bữa sáng ở trong bếp, Nhiếp Tử Phong chẳng biết đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào, mà trong tay anh đang cầm chính là dây điện thoại, điều này cũng là nguyên nhân khiến cho điện thoại không còn kết nối được nữa.

Gương mặt tuấn lãng của anh cau có lại, sắc mặt vô cùng khó coi, trong đôi mắt đen loé lên lửa giận. Chỉ thấy anh cười lạnh lùng một tiếng, đột nhiên đi về phía của Nhiếp Tử Vũ.

Nhìn thấy anh đang đi về phía mình, Nhiếp Tử Vũ lo lắng vội vàng lui về phía sau, nhưng mà anh từng bước từng bước éop sát, mãi tới khi cô không còn đường lui nữa. Dienxdandf Kê quyu dong.

Thân thể đã đụng vào bức tường, Nhiếp Tử Vũ kinh hoảng tới mức sắc mặt trở nên tái nhợt, mãi một lúc lâu sau cũng không nói được một câu. Cô run rẩy đôi môi nhìn về phía Nhiếp Tử Phong đang như quỷ satan, hai chân không ngừng run rẩy.

"Đừng bước tới, anh đừng bước tới!" Cổ họng khô khốc mãi mới thốt ra được một câu nói, đủ để thấy Nhiếp Tử Vũ có bao nhiêu sợ hãi đối với anh.

Nhìn thấy cô sợ mình giống như rắn rết, trong lòng dâng lên sự tức giận giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, không thể dập tắt được. Trán trơn bóng, không biết gân xanh đã nổi lên từ lúc nào, đôi mắt thâm thuý phát ra tia sáng bén nhọn.

"Nói, vừa nãy em đã gọi điện thoại cho ai!"

Một lòng muốn nấu cho cô một bữa sáng thật ngon miệng, lại không thể ngờ được là cô lại có ý định chạy trốn, xem ra anh đã quá mềm lòng rồi!

"Em… "

Nhiếp Tử Vũ vẫn chưa kịp trả lời, Nhiếp Tử Phong đã nhanh chóng ngắt lời của cô.

"Là Lãnh Duy Biệt đúng không!" Hai mắt anh trừng trừng, như muốn phun lửa giận ra ngoài. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô xong, trong lòng lại dâng lên xúc động muốn đem cô nhốt lại. "Vậy mà em vẫn có thể liên hệ với cậu ta!"

Lúc trước anh đã nghi ngờ cô biến mất không thoát khỏi có liên hệ tới cậu ta, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, cho nên anh chỉ có thể từ bỏ. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng né tránh của cô, xem ra thời gian cô biến mất ba năm, hai người vẫn liên hệ với nhau. Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng của Nhiếp Tử Phong không khỏi tăng lên.

Cô cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, nhưng duy nhất chỉ có Lãnh Duy Biệt là vẫn giữ liên lạc! Dien_dan l3_quy1don^.

Sự thật này, khiến cho anh vô cùng giận dữ, trong lòng khó kìm nén được.

"Em không liên quan gì tới anh!" Nhiếp Tử Vũ hốt hoảng nói, muốn vượt qua anh để chạy thoát ra ngoài. Nhưng là lại bị một tay của Nhiếp Tử Phong ngăn lại, thuận thế kéo vào trong cái ôm của anh.

Một tay ôm chặt lấy eo của cô, một tay nắm dưới cằm của cô, ép buộc cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang bốc hoả của anh. Nhìn Nhiếp Tử Vũ bị hoảng sợ giống như mọt con nai, Nhiếp Tử Phong lại có chút mềm lòng. Nhưng nghĩ tới những chuyện cô đã làm, tất cả yêu thương trong nháy mắt đã không còn nữa: "Chờ khi em hoàn toàn biến thành người của anh, thì chuyện này sẽ có liên quan tới anh rồi!"

Nói xong, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ trở nên trắng nhợt, đáy mắt hiện lên sự đau lòng.