Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 21: Sủng nịch




Editor:thanh huyền

Khóe miệng lộ ra một chút ý cười hờ hững, Hỏa Tự theo trong lỗ mũi phát ra hừ lạnh một tiếng, "Hắn không muốn làm cho tôi trở về tôi liền không trở lại sao? Bất quá lâu như vậy không thấy, tôi đến thật sự là tưởng niệm hắn đâu."

Nhợt nhạt  nếm một ngụm trong chén  rượu, trên mặt của anh đã mang theo  nồng đậm  trào phúng.

"Tự, còn có một sự kiện tôi không biết nên hay không nên nói cho cậu biết?" Lúc nói lời này, Doãn Mặc đã ở trước người anh một thước có hơn, khi mà anh nói, đó là khoảng cách tương đối an toàn.

"Có nên hay không?" Hỏa Tự vẻ mặt nghiền ngẫm  nở nụ cười, "Cái từ này dùng  được, cậu nói đi." Hai chân vén  đặt ở cùng nhau, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Không biết Hoan Hoan là thế nào gặp được hắn, dù sao hiện tại......" Nhìn thoáng qua anh ta đột nhiên âm trầm xuống, Doãn Mặc vèo một chút ngậm chặt miệng.

"Nói tiếp" môi mỏng khẽ mở, thanh âm rất nhẹ rất nhạt, trong mắt lại ẩn ẩn  lộ ra một đạo ánh sáng lạnh.

"Đoan Mộc Minh đang ở cả thành phố tìm kiếm Hoan Hoan, hơn nữa tối hôm qua...... Tối hôm qua còn......" Vừa nghĩ tới tối hôm qua anh lại vẫn giúp đỡ Hoan Hoan trêu cợt Đoan Mộc Minh, nhìn nhìn lại lúc này Hỏa Tự kia âm tình bất định  , Doãn Mặc thật sự là ngay cả chết đều có.

"Tối hôm qua làm sao vậy?"

Yên tĩnh  trong không gian đột nhiên truyền đến từng đợt khớp xương"Bá bá bá ~~~"  làm tiếng vang.

"Không có việc gì không có việc gì, cái kia...... Tôi đã quên, Lãnh Mị để cho tôi hôm nay đi một chút tập luyện, tôi đi trước, buổi tối đừng quên đến xem tôi diễn xuất a." Vừa dứt lời, Doãn Mặc đã muốn nhanh như chớp  chạy không thấy.

Nhìn đến cửa đóng chặt, ánh mắt Hỏa Tự  càng hiển sâu thẳm, đem trong chén  rượu uống một hơi cạn sạch, anh chậm rãi đứng lên.

Nhìn cả phòng nơi nơi có thể thấy được  quần áo, sách vở, giầy, Con Rối, thậm chí bên trong còn kèm theo vài gói mỳ ăn liền, lắc đầu, anh vẻ mặt bất đắc dĩ  thở phào một cái.

Thu thập kia hỗn độn gì đó thì sách vở ở dưới một cái vật cứng làm cho anh lập tức ngây ngẩn cả người, cầm lên vừa thấy, đúng là một cái khung. Trong hình, Hoan Hoan ôm thật chặc cổ của anh, khóe miệng cười khẽ  ý cười làm cho anh không khỏi cười một tiếng.

Ngồi ở trên sô pha nhìn thật lâu, anh nhẹ nhàng  đặt ở biên  góc chỗ sô pha, đứng dậy, yên lặng  đem vệ sinh quét dọn một lần.

Nhìn phòng rực rỡ hẳn lên, anh không khỏi nở nụ cười.

Nâng cổ tay nhìn xem bề ngoài, còn có một giờ mười hai giờ, nhớ tới anh đáp ứng Hoan Hoan sẽ ở cửa trường học đợi cô, nhìn xem thời gian cũng không còn nhiều lắm rồi, cầm lên áo khoác, anh xoay người đi ra ngoài.

Đây là một vườn trường đại học, công viênphân biệt, nơi nơi có thể thấy được cây cối xanh lá mạ còn có một ít trẻ con chưa thoát, lại toả sáng  bừng bừng sinh cơ, so sánh với bọn họ, Hỏa Tự đột nhiên phát hiện mình già đi.

Xa xa, liền thấy Hỏa Hoan hướng bên này chạy vội mà đến, có nhiều lần đều thiếu chút nữa bởi vì đụng vào người khác mà té ngã, theo trong xe đi ra, nhìn cô, Hỏa Tự không khỏi nở nụ cười.

"Ca ca" một cái con gấu ôm, Hỏa Hoan mạnh mẽ nhảy vào trong ngực của anh.

"Như thế nào còn giống đứa bé, không sợ đồng học chê cười sao?" chỉnh lại tóc cô hơi có vẻ lộn xộn, Hỏa Tự vẻ mặt sủng nịch  nở nụ cười.

"Cười liền cười, em yêu như vậy ôm anh, bọn họ không xen vào." Nghịch ngợm le lưỡi, Hỏa Hoan kiễng mũi chân trên gương mặt anh ấn xuống  thật mạnh  một cái hôn, "Ca ca, em đói bụng, mời em ăn cơm."

"Được, đi thôi." Đem cô lên trong xe, thời điểm đóng cửa xe, Hỏa Tự rõ ràng  cảm giác được phía sau một đạo ánh mắt sắc bén  bắn lại đây, mỉm cười, anh bất động thanh sắc rời đi.

Khi phía sau, một chiếc xe Benz màu đen vô thanh vô tức  theo đi lên.