Bạo Chúa Nhà Thái Tử Phi Lại Lên Cơn Ghen

Chương 14: Đánh rơi ngọc kiếm (2)




Vân Lâm Li vẫn cứ thường xuyên nói mê sảng, Minh Nguyệt thấy môi nàng khô nứt không còn giọt máu, liền nhẹ nhàng nâng người nàng dậy, cho nàng uống một chút nước, rồi hạ nàng nằm xuống nghỉ ngơi.

"Tiểu ca ca.. Tiểu ca ca.. Ngọc Kiếm này.. Thật là đẹp mắt.. Ta.. Rất thích.."

Vân Lâm Li tiếp tục nói mê sảng, tay sờ sờ bên hông, bỗng chợt mở to mắt ra bật người dậy, miệng lẩm bẩm: "Đồ vật tiểu ca ca đưa cho ta đâu? Đồ vậy ta thích nhất đâu? Ở đâu? Ở đâu?"

"Li nhi cô nương, ngươi nói đồ vật gì vậy?" Lúc ngươi tới, chúng ta thay đồ cho ngươi, không thấy trên người ngươi có đồ vật gì! "Minh Nguyệt nói với Vân Lâm Li.

Vân Lâm Li nghe xong có chút tỉnh táo, chậm rãi nằm xuống, cố nhớ lại, Ngọc Kiếm đó rốt cuộc đang ở nơi nào?

Từ khi nàng bị nhốt đánh trong địa lao, Ngọc Kiếm mà nàng thích nhất đã không thấy đâu! Có lẽ là ở trong phòng nàng ở lúc trước ở Liên Hoa Cung!

Cũng có lẽ, đêm đó lúc nàng bị bắt đi đã đánh mất. Lúc ấy, nàng có giao chiến với vài thị vệ, những thị vệ đó do dùng ám khí nên mới bắt được nàng, bằng không với công phu của nàng hoàn toàn có thể chạy thoát.

Đúng lúc này, Lý Bắc Mục lặng lẽ đi vào, hỏi Minh Nguyệt:" Nàng đã tỉnh rồi? "

" Bẩm Thái Tử, Li cô nương vừa mới tỉnh được một lúc, nhưng vẫn còn hay nói mê sảng! "

Lý Bắc Mục:" Nàng nói cái gì? "Trong tiềm thức của hắn, tựa hồ như trong mong lúc nàng nói mê sảng sẽ là tiếng tiểu ca ca..

" Lúc đầu nàng kêu mẫu thân, đừng đi, sau lại kêu tiểu ca ca, rồi tỉnh lại nói tìm đồ vật, kêu đồ vật mà nàng thích nhất không thấy nữa! "

Lý Bắc Mục hơi nhìu mày:" Đồ vật? Là đồ vật gì? "

" Nàng không nói, tiểu nhân cũng không biết! "Minh Nguyệt trả lời.

Lý Bắc Mục biết, tuy rằng Vân Lâm Li đang nói mê sảng, nhưng những lời nàng nói đó đều là những việc mà nàng từng trải qua.

Hắn nhìn đôi mắt nhắm chặt của nàng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hẳn là còn sốt, môi khô nứt, trông có vẻ rất khó chịu!

" Vì sao không cho nàng uống nước? Môi đều khô nứt hết rồi! "Lý Bắc Mục trách cứ nói.

" Thái Tử điện hạ, nô tỳ vừa mới cho nàng uống chút nước xong! "

Lý Bắc Mục duỗi tay sờ sờ trán Vân Lâm Li, cái trán nóng hừng hực, hắn đưa tay về, quay lại nói với Minh Nguyệt:" Lấy cho ta chậy nước và khăn tay! "

" Vâng, điện hạ! Tiểu nhân mang tới ngay! "Cung nữ Minh Nguyệt mang tới một chậu nước cùng khăn tay tới cho Thái Tử. Thấy hắn đem khăn tay ướt vắt khô. Sau đó nhẹ nhàng đắp lên trán Vân Lâm Li.

Trong hoàng cung này, có ai được Thái Tử điện hạ chăm sóc như vậy, sợ là cả Thái Tử Phi cũng không được Thái Tử đối xử như thế.

Minh Nguyệt nhìn Vân Lâm Li được Thái Tử chăm sóc như vậy, trong lòng hâm mộ không thôi!

Trước khi rời đi, Lý Bắc Mục quay lại nói với Minh Nguyệt không được nói là hắn đã tới đây!

Vài ngày say, cơ thể Vân Lâm Li đã hạ nhiệt, nàng cảm thấy thân mình nhẹ đi không ít, vết thương trên người do mỗi ngày đều dùng nước thuốc rửa qua nên cũng dần tốt lên, vài vết thương nhẹ cũng đã bắt đầu kết vảy.

* * *

Sáng tinh mơ, Vân Lâm Li đã tỉnh lại, nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, liền có chút thấy nhớ Li Quốc!

Nếu còn ở Li Quốc, giờ này chắc hẳn đang tìm một nơi yên tĩnh để luyện võ.

" Hic.. hic.."Bên ngoài vọng vào tiếng nấc nhẹ. Nghe vậy, Vân Lâm Li liền chậm rãi ngồi dậy khoác thêm áo xuống giường mở cửa phòng. Nàng phát hiện âm thanh phát ra từ căn nhà đối diện, liền đi tới đẩy cửa ra.