[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 31




Tiểu Tứ Tử cùng Thạch Đầu ở một chỗ lăn qua lăn lại trao đổi tình cảm, Tiểu Tứ Tử xoa xoa cái bụng mềm mềm tròn vo của Thạch Đầu, còn khen nó tài giỏi. Thạch Đầu thì liếm liếm Tiểu Tứ Tử, đối Tiểu Tứ Tử kêu vài tiếng.

Hắc Ảnh, Bạch Ảnh thì ra ngoài sông tắm rửa, Tiêu Lương ở một bên cứ đi vòng vòng quanh huyết ngọc nhìn nhìn.

Tiểu Tứ Tử đè lại Thạch Đầu đang muốn liếm mặt hắn, ngẩng đầu nhìn Tiêu Lương, hỏi, “Tiểu Lương Tử nha, chúng ta kêu Thạch Đầu đi trộm huyết ngọc, ngươi đoán Hiệp Lãng Ngọc bọn họ có thể hay không tìm đến?”

“Phỏng chừng hắn sẽ tới chỗ tìm.” Tiêu Lương vươn tay kéo Tiểu Tứ Tử qua, hỏi, “Cẩn nhi, ngươi xem xem, huyết ngọc này có độc hay không? Ta như thế nào cảm thấy bên trong có chút gì đó quái lạ a?”

Tiểu Tứ Tử tiến lại gần, nhìn nhìn, “Ai nha…… Huyết ngọc này như thế nào bên trong lại có cái gì đó, giống như nó chuyển động?”

Tiêu Lương ngẫm nghĩ, nói với Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, kêu Thạch Đầu vào trong viện đào một cái hố sâu.”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, chạy nhanh ra ngoài viện, chỉ xuống mặt đất, “Thạch Đầu, đào chỗ này.”

Thạch Đầu ngoan ngoãn chạy ra, ở tại chỗ đó bắt đầu đào hố, không lâu sau liền đào được một cái hố to.

Lúc này, Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh tắm rửa thay quần áo cũng đã trở về, tóc vẫn còn ướt sũng. Liếc thấy Thạch Đầu đang đào hố, liền tiến lại chỗ Tiêu Lương, hỏi, “Tiểu Lương Tử, làm sao vậy?”

Tiêu Lương giơ tay chỉ chỉ khối huyết ngọc kia, nói, “Cũng không biết bên trong chứa cái loại gì?”

Hai ảnh vệ vừa thấy, đều nhíu mày, bên trong khối huyết ngọc tựa như có chất lỏng gì lưu động, hoặc như có vật gì còn sống, đang bò bò.

Chờ Thạch Đầu đào được một cái động thật lớn trên mặt đất xong, Tiêu Lương nói Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh kiêng huyết ngọc đặt vào trong hố. Sau đó, hai người mang Tiểu Tứ Tử cùng Thạch Đầu lùi sang một bên, Tiêu Lương vươn tay ra sau rút thanh đại mã đao màu đen sau lưng, nâng tay phóng một đao…… Chém xuống, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, khối huyết ngọc kia bị bổ làm đôi. Bổ xong, Tiêu Lương thấy khối huyết ngọc xuất hiện ra một vết rạn, mà ghê tởm chính là, từ khe hở đó chảy ra rất nhiều chất lỏng màu đỏ, giống như máu…… Mà tại chất lỏng kia, có chút gì màu trắng trắng mịn đỏ giống như máu sâu.

“Nha!” Tiểu Tứ Tử nhìn thoáng qua liền cả kinh kêu lớn, “Nhanh đem nó đốt đi! Trăm ngàn đừng để cho mấy thứ kia đi ra a!”

Thạch Đầu lông mao đều dựng thẳng lên, nhe răng trợn mắt đối đám sâu trong dòng máu loãng chảy ra từ huyết ngọc chảy ra mà kêu ầm lên.

Hăc ảnh cùng Bạch Ảnh phản ứng cực nhanh, chạy vọt vào nhà bếp lấy dầu hỏa ra đây, đem đổ hết xuống cái hố, sau đó dùng hỏa sổ con (ngọn lửa nhỏ được giấu trong một ống tre nhỏ hay đem theo bên người – thường thì trong phim hay có) quăng vào…… “Oanh” một tiếng, ngọn lửa bén lên rất cao, mọi người bỗng nghe thấy từ bãi máu, một thanh âm vô cùng thảm thiết, quỷ dị truyền đến.

Theo sau, trên bầu trời dâng lên một cổ sương khói màu đỏ.

Tiểu Tứ Tử nhanh nói, “Mọi người đều lui ra phía sau, trăm ngàn lần không được nghe thứ kia!” Vừa dứt lời, liền thấy một con bướm bay phía trên đám lửa bị bao lấy, lập tức toàn thân lửa đỏ, cuốn vào trong miệng hố.

“Dầu với củi không đủ!” Tiểu Tứ Tử nói, “Mau! Lấy thêm nhiều nhiều đổ vào!”

Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh liếc nhìn nhau một cái, liền bay vào nhà, lấy thêm nhiều củi, dầu, thế lửa càng thêm lớn.

Dần dần, tiếng thét chói tai không còn, sương khói cũng biến thành màu đen, chậm rãi tán đi……

Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, cùng Tiêu Lương và nhóm ảnh vệ tránh sang một bên, thấy lửa đã nhỏ lại, mới nhẹ nhàng mà thở ra, nói, “Được rồi.” Lại nói tiếp với Hắc Ảnh và Bạch Ảnh, “Phải đổ rượu vào, sau đó chôn sâu xuống đất.”

Hai ảnh vệ nhìn nhau, đều hỏi, “Tiểu Vương gia, này đến tột cùng là cái gì vậy?”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, tức giận nói, “Cái đó thật rất hung ác, ta ở cùng phụ thân đã từng thấy qua trong sách, cái kia kêu Huyết cổ.”

“Huyết cổ?” Tiêu Lương khó hiểu nhìn Tiểu Tứ Tử, “Là cái gì?”

Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mày, lôi kéo Tiêu Lương tới cạnh cái hố, Hắc Ảnh thì cầm một cây trúc thật dài tới, chọt chọt cái thứ cháy đen ở dưới…… Liền thấy trong đó có mấy thứ cháy đen, đã cháy hết, còn thấy mấy con trùng dài khoảng hai thước (1 thước = 1/3 m = 33,33 cm), không đầu không mắt…… (Trùng gì mà dài thế không biết a Không biết ta có nhìn nhầm không? Ta nhìn tới mấy lần rồi a)

“Này vẫn là không lớn lên được nữa đâu.” Tiểu Tứ Tử nói, “Nguyên lai trong sách đều là sự thật.”

“Cẩn nhi, loại độc trùng này rất lợi hại sao?” Tiêu Lương hỏi Tiểu Tứ Tử.

“Ân.” Tiểu Tứ Tử nhăn nhó gật gật đầu, nói, “Loại sâu này được dưỡng bên trong ngọc thạch, đại khái thì khoảng hai năm mới dưỡng thành. Chúng nó hiện tại đã dài hơn hai thước, có thể thấy rằng đã dưỡng gần hai năm rồi. Đừng nhìn chúng hiện tại mềm mềm như vậy, chờ đủ hai năm, đầu sẽ vừa nhọn vừa cứng, so với thiết còn cứng rắn hơn, có thể tự chui ra khỏi ngọc thạch. Loại cổ trùng này được chủ nhân dùng máu nuôi dưỡng, nên nó cũng thích uống máu người. Một khi chui ra khỏi ngọc thạch, sẽ tiến vào thân thể con người, sau đó người nọ sẽ bị chủ nhân nó khống chế ý chí cùng tâm thần.”

“Nga…… Thì ra là thế!” Hắc Ảnh gật gật đầu, “Nếu đưa thứ này vào trong cung, không phải có thể khống chế tất cả người trong cung sao…… Hoàng Thượng, Thái Hậu cũng không thể thoát khỏi.”

“Tiểu Vương gia, lần này quả là nhờ phúc của ngươi nên mới biết được âm mưu lớn như vậy, bằng không, phỏng chừng thiên hạ sẽ đại loạn!”

“Độc này thật sự lợi hại, bất quá, thứ này hẳn không phải là của người Trung Nguyên?” Tiêu Lương nhìn Tiểu Tứ Tử.

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Đây là kì độc của Tây Vực! Ta xem trong sách viết, là yêu tăng Tây Vực làm ra thứ này, muốn hại người.”

Tiêu Lương gật đầu, lệnh Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh đổ rượu vào hố, sau đó chôn sâu, cũng đem tin tức này nói cho Công Tôn với Triệu Phổ.

Hai ảnh vệ đi rồi, Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử trở lại phòng.

“Tiểu Lương Tử, may mắn lần này ngươi trộm lấy huyết ngọc.” Tiểu Tứ Tử nói, “Nguy hiểm thật a!”

Tiêu Lương gật gật đầu, cùng Tiểu Tứ Tử ngồi xuống ghế, “Cẩn nhi, yêu tăng Tây Vực này ở trong Lãng Ngọc sơn trang sao?”

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nói, “Tiểu Lương Tử, Tây Vực yêu tăng là người Tây Hạ, tuổi hắn hẳn cũng đã lớn, giống như cũng gần chết…… Nói không chừng là hậu nhân hay đồ đệ của hắn.”

“Ta nghĩ, chúng ta lần này trở về Lãng Ngọc sơn trang âm thầm giám sát!” Tiêu Lương đối Tiểu Tứ Tử nói, “Chuyện lần này thật không thể coi thường, chúng ta nhất định phải lấy được tang vật. Hơn nữa, còn phải điều động binh mã tới đây, đem toàn bộ Lãng Ngọc sơn trang bắt sạch!”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ, cầm lấy bao quần áo chính mình.

Tiêu Lương tò mò, tiến lại gần nhìn, “Cẩn nhi, tìm cái gì vậy?”

Tiểu Tứ Tử tìm tìm tìm, lấy ra một bộ quần áo màu đen, “Hắc hắc hắc, chúng ta đi mật thám, cần phải mặc y phục dạ hành đúng không? Ta chuẩn bị đã lâu, hôm nay rốt cuộc mới có cơ hội mặc.”

Tiêu Lương cầm thử bộ quần áo màu đen kia nhìn nhìn, cười, “Từ chỗ nào mà có y phục dạ hành này?”

“Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử cười hì hì nói, “Ta ngày đó đi qua một tiệm may, mua được.”

Tiêu Lương nhìn nhìn quần áo mà dở khóc dở cười, cầm quần áo mà so lên người Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, y phục này giống như quá lớn.”

“Không lớn!” Tiểu Tứ Tử một phen giật lại quần áo, giấu ra phía sau, “Chờ ta trưởng thành, liền mặc vừa lắm.”

Tiêu Lương nhịn cười, tâm nói, ngươi a, đại khái thì hai mươi tuổi cũng chỉ cao như vậy.

Tiểu Tứ Tử còn lấy ra một tấm lụa màu đen, kêu Thạch Đầu lại, đem tấm lụa màu đen gấp thành một hình tam giác, sau đó, buộc trước mặt Thạch Đầu, phía sau còn thắt nơ hình con bướm.

Tiêu Lương bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tứ Tử, “Thạch Đầu cũng muốn đi a?”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, còn nghiêm túc nói, “Đương nhiên muốn, Thạch Đầu cũng phải ngụy trang một chút, vạn nhất bị phát hiện thì sao. Bất quá trên người nó có lông mao, nhìn không ra, nhưng mặt nhất định phải che khuất!”

Tiêu Lương lắc đầu, “Chúng ta buổi chiều cứ nghỉ ngơi một chút, buổi tối thì đi mật thám Lãng Ngọc sơn trang!”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, chuẩn bị lên giường ngủ một giấc.

Hai người nằm trên giường vừa lặng lẽ nói chuyện vừa ngủ gật. Cuối cùng, khi mặt trời vừa xuống núi, Tiêu Lương cũng thay một bộ y phục dạ hành, lại thấy Thạch Đầu che mặt đứng ở cửa phòng, bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu nó. Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh cũng đã trở lại, liếc thấy bộ dáng kia của Thạch Đầu, hai người ôm bụng mà cười ha ha.

Chốc lát sau, cửa mở, Tiểu Tứ Tử mặc y phục dạ hành đi ra.

Mọi người nhìn lại, đều ngây ngẩn cả người.

Kiện y phục kia đối với Tiểu Tứ Tử thật sự phải nói là quá lớn. Tay áo phủ hết xuống dưới, không nhìn thấy tay đâu. Áo cũng lớn, lộ ra cái cổ trắng trắng. Thắt lưng cũng lỏng la lỏng lét, dùng một cái đai lưng buộc lại. Thú vị nhất chính là cái ống quần, thùng thình một đống, còn bị gót chân dẫm phải.

Hắc Ảnh và Bạch Ảnh cùng hít một ngụm khí lạnh, bọn họ lớn như vậy mới phát hiện, nguyên lai y phục dạ hành còn có thể mặc đến đáng yêu như vậy.

Tiểu Tứ Tử thấy ánh mắt mọi người nhìn hắn, liền hỏi, “Ân, xem được không?”

“Đẹp lắm!” ba người đồng thanh trả lời.

Tiểu Tứ Tử có chút ngượng ngùng, “Có hay không thật già giặn!”

Mọi người cùng nhau lắc đầu, “Hoàn toàn không có……”

“Ân?” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn ba người.

“Ách…… Không phải, thực già giặn!” Ba người gật đầu cái rụp.

Tiêu Lương đi qua, vươn tay sắn tay áo Tiểu Tứ Tử lên, sau đó lại sắn ống quần, sửa sang lại sửa sang lại, cuối cùng nhìn mới ra dáng một chút.

Tiểu Tứ Tử lấy ra một cái khăn che mặt, nghĩ muốn che mặt mình lại, nhưng là ngừng lại một chút, nhìn Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, che cái này thì đúng, bất quá hơi khó thở nha? Bằng không lấy thử hai cái đi?”

Tiêu Lương đưa tay lấy cái khăn khác cho Tiểu Tứ Tử, đặt hình tam giác ra sau, hai đầu phía trước thì cột lại, còn thắt cái nơ, đặt ở dưới mũi Tiểu Tứ Tử…… (Đại khái là phần phía sau thì Tiểu Tứ Tử nhà mình đưa lên phía trước ấy mà Không biết buộc kiểu rứa nhìn như thế nào a???)

“Ân, như vậy có thể thông khí.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói với Tiêu Lương, trên miệng là một cái nơ hình con bướm.

“Phốc…… Ha ha ha.” Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh cọ lên ôm Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Vương gia, cho ta hôn một cái đi, thật sự nhịn không được!”

Tiểu Tứ Tử hung hăng chụp tay hai người lại, “Không cho hôn!”

Hai ảnh vệ đưa mặt lại gần, “Vậy, tiểu Vương gia, chiếm tiện nghi chúng ta đi?”

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Này có thể!” Nói xong, liền đưa mặt lại, ở ngay quai hàm của Hắc Ảnh Bạch Ảnh mà hôn một cái.

Hai ảnh vệ lập tức lâng lâng……

Tiểu Tứ Tử nhanh chóng chạy lại cột nơ con bướm cho Thạch Đầu, để cho nó thông khí tốt.

Tiêu Lương đưa tay bắt lấy tay Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, Thạch Đầu không nên đi theo chúng ta.”

“A?!” Tiểu Tứ Tử có chút lo lắng, “Chúng ta đây đều đi rồi, lưu lại Thạch Đầu một mình ở trong này, nếu nó sợ thì sao?”

“Như vậy đi.” Tiêu Lương suy nghĩ, nói với Tiểu Tứ Tử, “Để cho Hắc Ảnh và Bạch Ảnh đem Thạch Đầu đến chỗ phụ cận Lãng Ngọc sơn trang, chúng ta nói không chừng lúc đó còn cần đến Thạch Đầu. Trước mắt, chúng ta cứ đi thám thính đã, Thạch Đầu chờ bên ngoài, như vậy sẽ không bị phát hiện.”

“Ân!” Tiểu Tứ Tử vô cùng cao hứng mà gật đầu, bước lại gần hôn Tiêu Lương một cái, “Tiểu Lương Tử, cũng là ngươi thông minh nhất!”

Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh sờ sờ chỗ vừa được Tiểu Tứ Tử hôn, lại nhìn Tiêu Lương, không khỏi có chút ghen tị…… Lúc Tiểu Tứ Tử hôn Tiêu Lương, rõ ràng có vẻ dùng sức a.

————–

Hình ảnh minh họa cho Tiểu Tứ Tử buộc nơ đi thám thính *té ngửa*