[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 64




Mùa đông đến, trên quan đạo Ba Châu phủ có một đội nhân mã chậm rãi đi tới, là một chiếc xe ngựa nhỏ, đi bên cạnh là ba nam tử trẻ tuổi, mỗi người cưỡi một con ngựa cao to.

Trong đó một người toàn thân hắc y, tướng mạo anh tuấn, mang theo ba phần tà khí, mái tóc cứng rắn, tùy ý cột phía sau, trên lưng đeo thêm một mã đao màu đen thật lớn, cưỡi một tuấn mã màu đen. (o.O mafia??:)))

Đi bên cạnh hắn là một con ngựa lông vàng có đốm trắng, thân ngựa phiêu phì…… Trên người tùy ý mặc một áo choàng giả sắc (màu đỏ thẫm), lười biếng ngồi trên ngựa, tay cầm một hồ lô rượu, vừa đi vừa uống. Người này tướng mạo nho nhã, nhã nhặn, nhưng lại có chút gì đó bất cần đời.

Bên cạnh con ngựa lông vàng đốm trắng, là một con tuấn mã thuần trắng, trên lưng nó cũng là một nam tử toàn thân bạch sắc. Tuy là nam tử, nhưng bộ dáng người này lại cực kì xuất chúng. Tuy rằng không thể so với phấn khí như son, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy hắn so với nữ nhi còn đẹp hơn rất nhiều, khuôn mặt mi mục thanh tú, luôn lộ vẻ tươi cười, một bộ tiêu sái thong dong.

Ba người cùng cưỡi ngựa đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, có vẻ thập phần hòa hợp.

Cách Ba Châu phủ không đến mười dặm, có một quán trà nho nhỏ, hiện tại thời tiết đang lạnh, phía trước quán trà chắn thêm một tấm chăn bông, có thể giúp những khách quan bên trong giữ ấm, tránh gió nghỉ ngơi, lại có thể thưởng thức một ngụm trà ấm nóng, chống lại cái lạnh.

Tiểu nhị xa xa thấy có xe ngựa đi tới, vừa định ra tiếp đón, đột nhiên thấy trước mắt bóng người nhoáng lên…… Đương khi tiểu nhị còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền thấy một thân thanh sam nam tử đứng chắn trước mặt hắn, bên cạnh là một người áo đỏ như quân nhân. Tiểu nhị dụi dụi mắt, tâm nói ban ngày như thế nào lại gặp quỷ a, hai vị này là từ chỗ nào đến?

“Tiểu nhị.” Người mặc thanh sam nói với tiểu nhị, “Chỗ các ngươi có còn trà nóng hay không?”

“Có có!” Tiểu nhị nhanh nhẹn gật đầu, vừa giới thiệu, “Ở đây chúng tôi còn có rượu ấm, canh thịt bò, các loại bánh bao đậu. Nếu ngài muốn, chúng tôi còn có thể làm thêm điểm tâm sáng?”

“Có bánh bao đậu sao?” Nam tử mặc áo đỏ hỏi.

“Có.” Tiểu nhị liên tục gật đầu, “Bánh bao đậu của chúng tôi đều là tự giã đậu rồi làm, vừa thơm lại vừa ngọt.”

Nam tử xích y đưa tay túm túm nam tử thanh y bên cạnh, “Uy, chúng ta ăn ở đây đi, ta đói chết rồi, tiểu vương… Tiểu thiếu gia cùng Thạch Đầu đều thích bánh bao nhân đậu, chúng ta cũng để mọi người ăn chút gì đi.”

Thanh sam nam tử gật gật đầu, đi ra khỏi quán trà, đối mấy người phía sau vẫy vẫy tay.

Tốc độ ba người kia bắt đầu nhanh hơn, một nam tử áo ngắn màu đen đánh xe, hắn nhẹ nhàng rút một roi lên ngựa, làm cho con ngựa chạy đi, nhưng vẫn tận lực bảo trì xe ngựa vững vàng.

Rốt cuộc tới trước cửa quán trà, ba người trẻ tuổi xuống ngựa, hắc y nam tử kia cũng cho xe ngựa dừng lại, kéo lên tấm màn dày trước cửa xe, bên trong lập tức một cỗ hơi ấm áp bay ra.

“Cẩn nhi.” Nam tử nhìn vào trong kêu một tiếng, “Có đói bụng không? Ăn một chút gì đi.”

“Ân?” Trong xe là một đầu lông xù đầy ắp, quay sang, đại gia hỏa có chút giống tiểu hùng đối hắc y nhân quơ quơ cái đuôi.

Một lát sau, từ bụng động vật lông xù kia, bò ra một người, trên người người đó khoác theo một tấm áo lông ngắn màu trắng, cho nên thoạt nhìn cùng động vật kia không sai biệt lắm. Người này vóc người rất nhỏ, thoạt nhìn như một thiếu niên chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, mặc một thân cẩm áo màu trắng, bên ngoài có thêm một kiện áo dài màu vàng, tóc đen tuyền, đội một cái mũ bông, hé ra khuôn mặt trắng nõn nộn nộn, ánh mắt thật to, cái mũi vểnh vểnh, còn có cái miệng đạm hồng mềm mại. Nguyên bản là cằm, nhưng bởi còn nét trẻ con cộng thêm một chút béo, cho nên hơi bụ bẫm, nhìn không rõ hình dạng cằm, còn hơi rụt rè. Thiếu niên này nhìn có cảm giác giống như một tiểu oa nhi.

“Tiểu Lương Tử……” Thiếu niên dụi dụi mắt, ngồi dậy nói nhỏ, “Buồn ngủ.”

Người kia là ai? Đương nhiên chính là Tiểu Tứ Tử đang chạy tới Thục Trung để truy bắt giang hồ đệ nhất quái đạo. Đêm qua mấy người bọn họ đến Hưng Nguyên phủ, vừa vặn gặp đúng ngày này — lễ đường đậu.

Bởi vì Hưng Nguyên phủ nổi tiếng với cây phong, hằng năm đều trồng cây phong đường (1). Đúng dịp này hằng năm, vừa đến thời điểm thu hoạch phong đường, bởi vậy mà nhà nhà, người người đều làm món đường đậu gia truyền, từng bó đậu đường lớn, buổi tối còn mở ra một hội chợ đêm. Đó là ngày hội thường dành cho tiểu hài tử, vừa mới thoát ly thân phận mà cố gắng chứng tỏ mình là đại nhân — Tiểu Tứ Tử, cũng không có cách nào chống cự mà bị đường đậu dụ hoặc. Đi từ đầu chợ đến cuối chợ, Mục Phương còn chọn giúp hắn mấy loại đường đậu đặc sắc, mua cả một gói to, vừa đi đường vừa ăn.

Tối hôm qua chơi một trận cho đã, làm cho Tiểu Tứ Tử đến sáng thì buồn ngủ không chịu được, đành dựa vào Thạch Đầu, ôm nó nằm trong xe mà ngủ nguyên cả buổi sáng.

Cả buổi sáng chưa ăn gì, Tiêu Lương lo lắng Tiểu Tứ Tử sẽ không thoải mái, liền lên xe ngựa, dùng một tấm thảm da cừu khoác lên cho hắn, ôn nhu nói, “Cẩn nhi, xuống xe ăn một chút gì liền vào thành, chúng ta tìm một khách ***, hảo hảo ngủ một đêm.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử vẫn mơ mơ màng màng, ghé vào trước ngực Tiêu Lương, mơ hồ nói, “Buồn ngủ muốn chết.”

“Xích Ảnh nói nơi này có bánh bao đậu, ngươi có ăn không?” Tiêu Lương hỏi hắn.

Tiểu Tứ Tử le lưỡi, “Ta mới không cần ăn ngọt đâu, ngày hôm qua ăn muốn ê răng rồi!”

“Vậy vừa lúc, đi ra ngoài uống canh thịt bò, vừa nóng lại vừa ngon a.” Tiêu Lương xoa xoa má hắn, trong bụng vừa lòng, tối hôm qua có phải hay không ăn quá nhiều đường, hay là ngủ mà sưng lên, Tiểu Tứ Tử giống như có béo lên một chút.

“Canh thịt bò?” Tiểu Tứ Tử bị làm cho thèm ăn, liền đứng lên, “Ta muốn uống.”

Tiêu Lương ôm Tiểu Tứ Tử cùng tấm thảm da cừu ra ngoài, Thạch Đầu cũng theo ra, một cơn gió nhẹ thổi qua làm cho nó lạnh run rẩy, may mà có lớp lông dày. Thạch Đầu ngáp một cái, duỗi thẳng hai chân trước mân mê cái mông, đè thấp thắt lưng, bụng cũng ưỡn ra, duỗi thắt lưng một cái, tiếp theo ngáp cái nữa, lại duỗi hai chân sau một chút, cái đuôi cùng lỗ tai quơ quơ. Tựa hồ đã muốn thanh tỉnh, lảo đảo theo Tiêu Lương chạy vào trong quán trà.

Mục Phương cùng Hoa Phi Phi ngồi bên trong ăn bánh bao, đợi canh thịt chuẩn bị đưa lên.

Mục Phương nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử được Tiêu Lương ôm vào ngồi bên, bất đắc dĩ lắc đầu, “Này cũng quá sủng đi.”

Hoa Phi Phi chậc chậc hai tiếng, tao nhã gắp một cái bánh bao, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng, “Đều nói ngươi quá thô a, tiểu tình nhân đáng yêu như Tiểu Tứ Tử, tự nhiên phải được sủng vậy rồi.”

Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh vừa cắn bánh bao vừa gật đầu a gật đầu.

Hắc Ảnh đứng ở cửa nhìn về phía cổng thành, lại nhìn xung quanh, quay đầu nói với mọi người, “Bạch Ảnh đã trở lại.”

“Không biết có tìm hiểu được tin tức gì không.” Mục Phương giúp tiểu nhị chia mấy chén canh cho mọi người, uống một ngụm xong, liền mặt nhăn mày nhíu, từ túi bên hông lấy ra một lọ hương liệu đặc chế, ở mỗi chén canh của mọi người mà rắc lên một ít…… Thoáng chốc, hương khí tỏa ra bốn phía.

Hoa Phi Phi cầm thìa uống một ngụm, nhướn một bên mi, tán thưởng, “Quả nhiên là thần trù a.”

Mục Phương bưng chén lên uống, uống hai ngụm, nói, “Là loại thịt bò thượng hạng.”

Tiểu nhị nghe được liền cao hứng, “Vị gia này đúng là trong nghề a, bò ở chỗ chúng tôi đều là được nuôi thả trong núi ăn cỏ, mỗi ngày đều chăn bò lên núi, nên thịt bò mới săn chắc như vậy, còn được người chăm nuôi tốt, nên mới thượng hạng như vậy a!”

“Ân.” Mục Phương gật đầu, chỉa chỉa tiểu nhị, “Tiểu nhị, nuôi bò được như vậy là quá tốt rồi. Bất quá, trên núi kia của các ngươi có phải hay không có một loại hoa nhỏ bốn cánh màu đỏ?”

“Có a!” Tiểu nhị gật gật đầu, “Đều là mọc trên núi, gia ngài như thế nào biết?”

“Hoa này nhưng lại là thứ tốt.” Mục Phương cười nói, “Tục gọi là Tứ Diệp Hương, hoa này bò không thể ăn, nếu ăn, thịt bò sẽ có mùi đất. Nhưng nếu hái xuống, phơi nắng, sau đó làm nguyên liệu nấu chung với thịt bò, sẽ làm món bò rất tuyệt!”

“Thật sự?” Tiểu nhị giật mình, vỗ đầu nói, “Ngài thật đúng là cao nhân a, chúng ta trước kia cũng thử tìm hiểu qua, vì cái gì mà thịt bò lại có một cỗ bùn đất, nguyên lai là do hoa a!”

Tiểu Tứ Tử được Tiêu Lương đặt lên ghế, Hoa Phi Phi bưng một chén canh thịt bò qua đặt trước mặt hắn.

“Đa tạ Hoa Hoa.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, Hoa Phi Phi như trước chọn chọn mi, tiểu ngốc tử này cứ nhất định gọi hắn là Hoa Hoa, thế nào cũng không chịu sửa.

“Mục Phương ngươi thật giỏi nha.” Tiểu Tứ Tử nói, “Chỉ mới uống một ngụm thôi mà đã biết nhiều như vậy.”

Mục Phương cười cười. Lúc này, Bạch Ảnh tiến vào, hắn đại khái là vội vã chạy, cái mũi vì lạnh mà hồng hồng lên, vừa vào trà quán đã thở hồng hộc, “Nương a, thời tiết quỷ gì đây, càng ngày càng lạnh!”

“Uống chén canh cho ấm trước đã.” Thanh Ảnh kêu hắn ngồi xuống rồi đưa một chén canh qua.

Tiểu Tứ Tử nhìn trái ngó phải, “Di? Hắc Ảnh đâu?”

“Nga.” Xích Ảnh cười, “Đại khái là đi phương tiện đi, phỏng chừng lập tức trở về.”

Mà lúc này, Hắc Ảnh chạy ra phía sau trà quán, lấy bạc mua hai chén canh nóng, còn thêm một thố bánh bao, phi thân chạy vào trong rừng. Ngay tại quan đạo bên ngoài cánh rừng, đậu một chiếc xe ngựa thật to, màn xe buông xuống, Hắc Ảnh dừng lại trước màn xe, gọi, “Vương gia, vương phi.”

Lúc này, màn xe được vén lên, Triệu Phổ nhô đầu ra, thấy Hắc Ảnh mang theo canh nóng lại đây, liền đưa tay tiếp nhận, “Tiểu Tứ Tử bọn chúng lát nữa là vào Ba Châu phủ?”

“Ân.” Hắc Ảnh gật gật đầu, đem bánh bao đặt vào trong xe, “Bạch Ảnh đã đánh dấu kí hiệu lên khách *** mà chúng ta đặt, phòng ở khá tốt, gian phòng chữ thiên số bốn, chúng ta đã đặt ba phòng, ngay sát vách.”

Triệu Phổ gật đầu, đối hắn nói, “Ngươi mau trở về ăn cơm đi, chúng ta ăn xong rồi qua sau.”

“Dạ.” Hắc Ảnh xoay người rời đi.

Triệu Phổ bưng chén canh vào trong, đưa cho Công Tôn một chén, “Thân ái, uống một ngụm đi.”

Công Tôn lúc này cũng đang mặc một chiếc áo cẩm màu trắng thật dày, bên ngoài khoác thanh sam, trên người còn lót thảm lông, trên vai khoác thêm một kiện áo lông cừu, trong tay cầm noãn lô (2), mở to đôi mắt phượng nhìn Triệu Phổ, “Tiểu Tứ Tử bọn chúng sẽ lát nữa sẽ vào Ba Châu phủ?”

“Ân.” Triệu Phổ ngồi xuống bên cạnh hắn, đem canh cho hắn, vừa chạm vào tay Công Tôn liền nhíu mày, “Sao cầm noãn lô rồi mà còn lạnh như vậy?”

Công Tôn ăn canh, nhỏ giọng thầm nói, “Trời lạnh chứ sao.”

Triệu Phổ đau lòng lại không có cách, Công Tôn sợ nhất là lạnh, nhưng vì Tiểu Tứ Tử mà thật liều mạng, bất đắc dĩ kề sát hắn, để cho hắn tựa vào lòng mình, vận nội lực, làm xung quanh ấm lên một chút.

Công Tôn thoải mái mà thở ra, vươn ngón tay chọt chọt ngực Triệu Phổ, “Ngươi so với noãn lô còn hay hơn.”

Triệu Phổ cười, “Uống canh xong rồi ăn thêm chút gì đi, chốc nữa chúng ta lại đi vào thành.”

“Ân.” Công Tôn ngoan ngoãn uống canh, ăn bánh bao.

………

Tiểu Tứ Tử uống xong chén canh, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, thư thái hơn nhiều, liền hỏi Bạch Ảnh, “Thám thính thế nào?”

“Có một chuyện khá thú vị.” Bạch Ảnh cũng uống mấy ngụm canh, bắt đầu cắn bánh bao, kể, “Trong thành Ba Châu còn treo giải thưởng cho người bắt được quái vật a.”

“Ha?” Tất cả mọi người giật mình nhìn hắn, “Quái vật?”

Thạch Đầu đang quỳ rạp trên mặt đất ăn sâu Mục Phương đặc chế cho nó, mí mắt giật giật.

“Cái gì quái vật a?” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi.

“Nghe nói là một tiều phu đi đốn củi trên núi nhìn thấy, có một con hắc hùng(gấu đen) lớn.” Bạch Ảnh cười nói, “Bọn họ đều nói là hắc hùng tinh quấy phá, hiện tại mọi người không dám lên núi đốn củi, chỉ sợ gặp trúng nó, nghe nói còn đuổi theo người.”

“Hắc hùng tinh?” Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, cảm thấy thật có ý tứ, lại hỏi, “Vậy giang hồ đệ nhất quái đạo thì sao?”

Bạch Ảnh nhún nhún vai, “Ta hỏi không ít người, đều không nghe nói qua, phỏng chừng đã tới phủ Thành Đô rồi, nơi này dù sao cũng là ba thục (o.O? ta không hiểu nghĩa từ này), có vẻ giống vùng ngoại ô.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, liền nói, “Tiểu Lương Tử nha, chúng ta ở Ba Châu phủ một đêm, sau đó ngày mai giúp bọn họ bắt quái vật đi?”

“Bắt quái vật?” Hoa Phi Phi chọn chọn mi, “Vạn nhất thực sự là hắc hùng thì sao?”

Mục Phương bên cạnh liếc hắn một cái xem thường, “Nơi này là Thục Trung, cũng không phải Đông Bắc, chỗ nào có hắc hùng a…… Hơn nữa, nếu không phải hắc hùng thì thôi, nếu là hắc hùng thật, bắt nó, ta sẽ làm chân gấu mật ong cho các ngươi thưởng thức.”

Mấy ảnh vệ vừa nghe đã thèm, Tiểu Tứ Tử lại nhăn mặt nhăn mày nói, “Không cần ăn thịt hắc hùng đi, rất đáng thương nha.”

“Vạn nhất thật sự là hùng, vậy phải diệt trừ nó.” Tiêu Lương đối Tiểu Tứ Tử nói, “Hắc hùng đã thương người, không trừ nó, cư dân phụ cận sẽ gặp nguy hiểm.”

“Nói thì nói như vậy, bất quá chúng ta như thế nào tìm được nó?” Hoa Phi Phi hỏi, “Nó dù sao cũng là hùng a.”

“Này đừng lo!” Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ đầu Thạch Đầu lười biếng bên cạnh, “Có Thạch Đầu đây rồi, đúng hay không? Nếu thực sự là hắc hùng, bắt được nó, rồi hung hăng đánh nó một chút, để nó về sau không dám đả thương người.”

“Chi chi.” Thạch Đầu kêu to hai tiếng, đưa chân sau lên gãi gãi cổ.

Mọi người cùng ăn cho xong, tiếp theo rời đi, trực tiếp vào phủ Ba Châu, vào ngụ tại khách *** mà Bạch Ảnh đặt ban đầu.

Dọc đường đi, mỗi lần đặt phòng đều là bốn gian, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương và Thạch Đầu một gian, Hoa Phi Phi cùng Mục Phương một gian, Công Tôn cùng Triệu Phổ một gian. Bốn ảnh vệ chia nhau công việc, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh hôm đầu trực đêm, Bạch Ảnh cùng Hắc Ảnh sẽ ở lại gian phòng thứ tư đó nghỉ ngơi, sau nửa đêm thì đổi lại.

Lúc vào đến khách ***, đã là chạng vạng, trong phòng đặt ấm lô, trở nên nóng hầm hập, Tiểu Tứ Tử ghé vào Thạch Đầu đang nằm trên thảm, trước mắt đặt một tấm bản đồ, là bản đồ địa hình Thục Trung. Tiểu Tứ Tử vừa nhìn vừa tán thưởng, “Tiểu Lương Tử a, Thục Trung hảo lớn nga! Còn có thật nhiều núi!”

“Ân.” Tiêu Lương rửa mặt xong đi ra, ngồi xuống thảm, dựa vào Thạch Đầu, đưa tay tiếp nhận bản đồ trên tay Tiểu Tứ Tử chỉ, “Thục Trung từ xưa đến nay vẫn là vùng đất trù phú, phía nam là Đại Lý. Đại Lý cùng Thục Trung nối tiếp nhau, địa thế rất cao, có một ngọn núi thiên nhiên che chắn, nơi này còn có một môn phái lớn nhất Thục Trung.”

“Môn phái nào vậy?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

“Thục Trung Đường môn.” Tiêu Lương nhẹ nhàng đáp.

“Nga, ta có nghe phụ thân nói qua. Hắn nói, thiên hạ có một môn phái sở trường dụng độc nổi tiếng nhất, chính là Thục Trung Đường môn.” Tiểu Tứ Tử ngẫm nghĩ, hỏi, “Thường xuyên dụng độc, có phải hay không là môn phái rất xấu xa nha?”

Tiêu Lương cười cười, lắc đầu, “Thục Trung Đường môn có môn quy rất nghiêm khắc, môn đồ không thể tùy tiện đối người trong giang hồ mà hạ độc. Nếu vi phạm thì nhất định phải chịu hậu quả nhận lấy độc đã hạ. Đường môn chưởng môn là Đường lão phu nhân, môn hạ cơ bản đều là hậu nhân của nàng.”

“Nga… Là gia tộc môn phái nha.” Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, hỏi, “Vậy giang hồ đệ nhất quái đạo vì cái gì lại hoạt động ở Thục Trung ni?”

“Ngày đó Mục Phương không phải đã nói rồi sao?” Tiêu Lương cười, “Quái đạo kia sở dĩ bị nói là quái, là vì hắn muốn trộm ngọc châu, hắn tựa hồ đối với bảo vật khác không có hứng thú, chỉ thích trộm ngọc châu, nào là minh châu ngàn năm dưới đáy biển, dạ minh châu, trân châu đen…… Dù sao chính là trộm mấy viên đá tròn vo đi.”

“Như vậy thú vị nha.” Tiểu Tứ Tử cọ cọ Thạch Đầu tròn tròn béo béo dưới chân, nói, “Thạch Đầu nha, có nghe hay không, hắn chuyên môn trộm mấy viên đá tròn tròn lại béo béo nha, ha ha.”

Thạch Đầu run run lỗ tai, liếc mắt nhìn cái bụng Tiểu Tứ Tử một cái, chi chi hai tiếng — muốn trộm cũng là trộm ngươi này tiểu trư tử!

“Chán ghét!” Tiểu Tứ Tử thấy trong mắt Thạch Đầu hiện lên một tia bỡn cợt, liền vội vàng lấy tay che lại bụng mình, nhảy dựng lên cùng Thạch Đầu đại chiến……

————–

Chú thích

(1) cây phong đường (sugar maple tree): thực ra nó cũng là cây phong bình thường. Có nhiều loại, như phong đá, phong vỏ giấy, phong Mãn Châu, phong Nikko……

Cây phong đường được cạo để lấy nhựa, sau đó đem đun nóng nhựa này để sản xuất xi rô phong hoặc kẹo phong, đường phong.

cây phong đường

Trái phong đường

Kẹo phong đường

(2) noãn lô

– Tứ Diệp Hương, một loại hoa nào đó, ta đã tìm trên baidu và google thì thấy rằng chủ yếu nó ra cỏ ba lá, nhưng hoa của cỏ này thì lại màu tím, ko phải màu đỏ như trong truyện -____-|||

Thứ lỗi ta bất lực a *dập đầu* mọi người có ai biết thì chỉ ta với ><