[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 83




Không ngoài dự đoán của Tiểu Tứ Tử bọn họ, sáng sớm hôm sau, Đường lão phu nhân liền triệu tập mọi người nói về tình huống của Đường Diệu An, trước người sẽ bị giam lỏng ở Đường môn, vụ án nàng sẽ cho người tra xét, bất quá trong lời nói có ý tứ muốn đuổi Tiểu Tứ Tử bọn họ đi.

Tiểu Tứ Tử tối qua ngủ không ngon giấc, có chút không có tinh thần xoay mặt nhìn Tiêu Lương, Tiêu Lương khẽ nhíu mày, tranh luận qua vài câu Đường lão phu nhân xem ra rất kiên trì. Không có biện pháp, nếu chủ nhân đã muốn hạ lệnh đuổi khách, bọn họ cũng không thể cương quyết đòi ở lại.

Nhưng Mục Phương đưa ra đề nghị, Đường Diệu An là người bị tình nghi, mong có thể mang đi thẩm vấn.

Đường Diệu Khuê cười lạnh một tiếng, nói “Từ trước đến nay chuyện giang hồ là của giang hồ, chỗ nào lại để quan phủ xen một chân vào?”

Hoa Phi Phi chau mày, cười nói, “Người quan phủ đích thực thua kém cao nhân như Ngũ thiếu gia, không chỉ đoán được trong phòng Lục thiếu gia có ám cách, mà còn biết rõ bên dưới ám cách có cơ quan.”

Đường Diệu Khuê sửng sốt, nhíu nhíu mày trông có phần chật vật, Đường lão phu nhân thở dài, trừng mắt nhìn Đường Diệu Khuê, “Lui ra cho ta!”

Đường Diệu Khuê không biết làm sao, ngượng ngùng thối lui về bên cạnh.

Tiểu Tứ Tử vẫn ngồi ở một bên, nhìn Đường lão phu nhân cùng hai người con, sờ sờ cằm, bộ dáng như có điều suy nghĩ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

“Tiểu Vương gia.” Đường lão phu nhân đối Tiểu Tứ Tử nói, “ Tiểu Muội là nữ nhi mà ta yêu thương nhất, xảy ra chuyện như vậy là do Đường môn ta bất hạnh, nếu Long Nhãn là giả, ta cũng tạm thời không nghĩ truy vấn những cái khác, về việc nội loạn của Đường môn ta tất yếu sẽ điều tra rõ ràng, đến lúc đó nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo, bất quá, ta không hy vọng quan phủ nhúng tay vào chuyện trong môn.”

Mọi người nhìn nhau, liếc mắt một cái cũng không còn lời nào để nói, Tiểu Tứ Tử bọn họ đành phải cáo từ, tạm thời đến trụ tại khách ***. Mãng Lạc hoãn lại việc tìm kiếm Long Nhãn, cũng theo bọn Tiểu Tứ Tử trước đến ngụ ở khách ***, chuẩn bị trao đổi một chút chuyện tiếp theo rồi sẽ tái định đoạt.

“Cẩn nhi.” Ly khai Đường môn hướng đến trấn trên, Tiêu Lương liên tục chú ý Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy hắn ghé đầu vào lưng Thạch Đầu, bộ dáng uể oải, tựa như đang suy nghĩ đến cái gì, mặt ủ mày chau.

Tiểu Tứ Tử nghe Tiêu Lương gọi, liền quay sang nhìn, “Ân?”

Tiêu Lương khẽ nhíu mày, đưa tay sờ sờ mặt Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, sắc mặt ngươi làm sao thế này?”

Tiểu Tứ Tử nâng cằm, “Ân?”

Mục Phương cùng Hoa Phi Phi cũng nhìn ra có gì không thích hợp, Hoa Phi Phi đi tới vươn tay sờ trán Tiểu Tứ Tử, “Ai nha, phát sốt rồi!”

“A…” Hoa Phi Phi vừa dứt lời, chợt nghe bốn phía nhất nhất có tiếng hít không khí, bốn ảnh vệ nhảy ra, vây quanh Tiểu Tứ Tử hỏi, “Ai nha, như thế nào lại vô duyên vô cớ phát sốt? Là tối hôm qua bị lạnh sao?”

“Cẩn nhi.” Tiêu Lương khẩn trương đem Tiểu Tứ Tử ôm lấy, nói “Chúng ta đi tìm đại phu.”

Lại nhìn cánh rừng phía sau, Công Tôn nếu không bị Triệu Phổ ôm, đã sớm lao tới, “Hảo hảo như thế nào lại phát sốt? Ta đã nói tiểu Lương tử này vô dụng, không chiếu cố tốt Tiểu Tứ Tử!”

Triệu Phổ thở dài, “Không trách Tiểu Lương tử được, tối qua ta ở trên đỉnh phòng của Tiểu Tứ Tử nhìn một chuyến, thấy nó còn ở trên giường lăn qua lộn lại, Tiểu Lương tử biết nhưng không thể làm gì được, hắn tối qua cũng trở mình mãi, một đêm không ngủ đấy.”

“Nó trở mình cái gì?” Công Tôn mặt mũi trắng bệch, “Hẳn là không thoải mái cả đêm đi? Không được, ngươi buông tay, ta đi bắt mạch cho nó!”

“Cẩn nhi!”

Bên này đang ầm ĩ, chợt nghe bên kia Tiêu Lương hét to một tiếng, Công Tôn tâm đều nhanh bay ra, Triệu Phổ cũng không dám kéo hắn, mặc hắn phi như bay xông ra ngoài. Công Tôn chạy vừa đến bên cạnh Thạch Đầu, chỉ thấy tất cả mọi người vây quanh, Tiểu Tứ Tử đã ngất đi rồi.

“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn hoảng hốt, vội vã đi qua đưa tay bắt mạch cho Tiểu Tứ Tử.

“Là phong hàn.” Thật lâu sau, Công Môn mới buông tay, tuy rằng sắc mặt nghiêm trọng, nhưng vẫn là nhẹ nhàng thở ra, nói, “Nhất định là một thời gian ngắn chưa từng hảo hảo mà ngủ, mệt muốn chết rồi, tiếp đó buổi tối cũng lạnh.”

Tiêu Lương gật gật đầu, “Cẩn nhi vài ngày nay đều ngủ không ngon, lúc nào cũng tâm sự nặng nề, không biết đang nghĩ gì, buổi tối vẫn liên tục trở mình.”

Công Tôn gật đầu, “Trước tiên tìm một khách *** nghỉ ngơi một chút, ta thi châm khu khu(xua, đuổi) hàn khí cho nó.” Đang nói, Thanh Ảnh đem giấy bút tới, Công Tôn nhanh chóng kê đơn thuốc, để Thanh Ảnh tranh thủ đi lấy dược.

Sau đó, Tiêu Lương mang theo Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ mang theo Công Tôn, trước tiên thi triển khinh công đến khách *** trấn trên ngụ lại.

Hoa Phi Phi và Mục Phương cũng mang theo Thạch Đầu cùng Tiễn Tử phi nhanh đến hướng khách ***.

Đợi đến khi tất cả mọi người đến nơi, Công Tôn đã hoàn tất thi châm cho Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy mặt Tiểu Tứ Tử không còn đỏ như vừa nãy nữa, vùi vào trong chiếc chăn mềm mại ngủ thật sự sâu, nhưng là giữa đôi lông mày vẫn là hơi nhíu lại, tựa hồ là không nỡ ngủ.

“Tiểu Tứ Tử đây là làm sao vậy?” Công Tôn khó hiểu hỏi Tiêu Lương.

Tiêu Lương lắc đầu, nói “Trước đó vẫn khá tốt, nhưng mấy ngày nay, đột nhiên tâm sự nặng nề, hỏi hắn, hắn nói hắn cũng không biết, dường như cảm thấy có gì đó không thích hợp.”

“Không thích hợp?” Triệu Phổ nhíu mày, “Là vì án tử?”

Đang lúc nói chuyện, chợt nghe Tiểu Tứ Tử hừ hừ một tiếng, miệng giương giương, như là muốn nói gì đó.

“Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn chạy nhanh qua, hỏi, “Bảo bối, muốn nói cái gì?”

Tiểu Tứ Tử há miệng thở dốc, mọi người chợt nghe hắn trầm thấp nói một tiếng, “Bố bố…”

“Hô….” Mọi người tập thể nhụt chí, còn tưởng rằng Tiểu Tứ Tử muốn nói gì, nguyên lai là nằm mộng cũng muốn Bố Bố.

Tiểu Tứ Tử ở trong chăn giật giật, bắt lấy cánh tay Công Tôn cọ cọ, tiếp tục nói thầm, “Bố Bố…”

Công Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử, xoay mặt, híp mắt nhìn Thạch Đầu cùng Tiễn Tử ngây ngốc hồ hồ tò mò mở to hai mắt nhìn Tiểu Tứ Tử trên giường.

“Thanh Ảnh, chuẩn bị một gian phòng cách vách cho ta!” Công Tôn gào thét, vươn một ngón tay chỉ Thạch Đầu và Tiễn Tử, “Bắt hai đứa nó đem giam vào trong, cho chúng dùng xuân dược, ngày mai liền có Tiểu Bố Bố mang đến cho ta!” (=]]]]]]]]]]] Anh mần như qua 1 đêm là sanh con được liền á)

“A…” Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh – Công Tôn điên rồi!

Tiễn Tử vừa nghe, tinh thần ngay lập tức phấn khởi, Thạch Đầu kêu chi chi né tránh ảnh vệ đang tiến lên muốn bắt lấy nó, hướng đến Tiểu Tứ tử trên giường kêu to – Tiểu Tử Tử, mau tỉnh lại, cứu mạng nha!”

Triệu Phổ nhanh chóng ngăn cản Công Tôn, “Thân ái, ngươi hồ đồ rồi sao, như thế nào lại bức bách Thạch Đầu như vậy?!”

Công Tôn híp mắt, “Dù sao hai đứa nó cũng rất xứng đôi! Toàn bộ Trung Nguyên chỉ có hai con trảo ly, còn muốn thế nào?”

Thạch Đầu trốn đến phía sau lưng Tiêu Lương, Tiễn Tử vội vàng đi qua cọ cọ an ủi Thạch Đầu – Thạch Đầu, ngươi không phải sợ, ta sẽ không cưỡng ép ngươi! (Tiễn Tử giống Tiểu Lương nhờ ^^ Quân tử công a)

Thạch Đầu liếc mắt một cái, Tiễn Tử dùng mũi cọ cọ nó, Thạch Đầu vẫy vẫy đuôi.

Công Tôn vươn ngón tay chỉ, “Đều tốt thành như vậy, còn không sinh oa oa, chờ cái gì a?”

Tất cả mọi người không nói gì, lúc này, chợt nghe Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Tiểu Lương tử… Phụ thân.”

Công Tôn cả kinh, còn tưởng rằng Tiểu Tứ Tử tỉnh dậy, nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang cầm lấy tay hắn, mơ mơ màng màng mà gọi, “Tiểu Lương tử… Phụ thân.”

= =+ Công Tôn lập tức mở to hai mắt – Tiểu Tứ Tử trước gọi Tiểu Lương Tử, sau mới gọi phụ thân! (Anh Tôn sắp bạo phát ăn giấm =]])

Triệu Phổ cũng ý thức được đại sự không ổn, chạy nhanh đến nói, “Đúng rồi, Tiểu Tứ Tử buổi sáng vẫn chưa ăn cái gì a?”

“Ta đi nấu cháo.” Mục Phương khẩn trương chạy ra bên ngoài.

“Ta cũng đi ăn một chút gì.” Hoa Phi Phi cũng chạy, bốn ảnh vệ đi chuẩn bị cơm trưa.

Mãng Lạc quay về Đường môn, nghe ngóng tình hình, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại Tiểu Tứ Tử đang ngủ mê man, Công Tôn với vẻ mặt đang buồn bực, Tiêu Lương đang lo lắng nhìn Tiểu Tứ Tử, còn có một Triệu Phổ đang nháy mắt với Tiêu Lương.

Triệu Phổ nháy mắt với Tiêu Lương cái gì? Tiêu Lương thấy rất rõ ràng, Triệu Phổ nhìn thoáng qua hắn, lại nhìn nhìn Công Tôn một chút, khẩu hình miệng kia, là nói cho Tiêu Lương – Cầu thân nha!

Tiêu Lương trầm mặc một hồi, đi đến trước mặt Công Tôn, “Tiên sinh.”

Công Tôn giương mắt nhìn, hắn chỉ thấy Tiểu Lương tử còn thật sự nghiêm túc.

Công Tôn thở dài, hỏi, “Làm sao?”

Tiêu Lương nói, “Ta thích Tiểu Tứ Tử, thời điểm mừng năm mới năm nay, ta muốn cùng hắn thành thân.”

Công Tôn không lên tiếng, cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, chợt nghe Tiêu Lương nói, “Ta sẽ không cùng Tiểu Tứ Tử ngụ ở nơi khác, Tiểu Tứ Tử muốn làm bộ khoái, ta liền cùng hắn chu du khắp thiên hạ, hắn không làm bộ khoái, chúng ta liền về Tiêu Dao đảo ở, trái phải hai người bầu bạn cùng tiên sinh và vương gia.”

Công Tôn nghe xong nháy mắt mấy cái, tay nắm tay mập mạp mềm mại của Tiểu Tứ Tử, một lúc lâu sau mới nói, “Cái khác ngươi cũng không cần cam đoan gì đó, bất quá ngươi nên đối Tiểu Tứ Tử hảo một đời, bằng không ta cũng không tha cho ngươi.”

Tiêu Lương ngây ngẩn cả người, thẳng đến khi Triệu Phổ một bên đạp hắn một cước, Tiêu Lương mới hiểu được, hắn thật sự không nghĩ tới Công Tôn dễ dàng đồng ý, hắn còn chuẩn bị quỳ xuống cầu thân, còn tưởng rằng Công Tôn sẽ luyến tiếc Tiểu Tứ Tử, làm khó chính mình…

“Đa tạ tiên sinh.” Tiêu Lương vẻ mặt vui sướng, Công Tôn nhìn nhìn, trong lòng cũng thoáng yên tâm, tuy là không muốn, nhưng Tiêu Lương cũng là thật tâm trân trọng Tiểu Tứ Tử, mấu chốt nhất là bản thân Tiểu Tứ Tử cũng rất thích Tiêu Lương, phỏng chừng lần này Tiêu Lương không nói, Tiểu Tứ Tử về nhà cũng đối hắn nhắc tới.

“Còn gọi tiên sinh?” Triệu Phổ nhìn Tiêu Lương.

Tiêu Lương gật đầu, vén vạt áo quỳ xuống cấp Công Tôn đại lễ, kêu một tiếng, “Cha”

Công Tôn xem xét Tiêu Lương, ngoại hình đĩnh đạc,nhanh nhẹn trông rất thuận mắt, công phu hảo, tính tình hảo, phẩm chất đoan chính, bộ dáng không chê được… Một tiếng phụ nghe còn rất thoải mái. Liền cười cười, vươn tay vỗ vỗ bả vai hắn, “Được rồi được rồi, đều quen thuộc như vậy không cần phép tắc này, bất quá ta có một điều kiện, ngươi phải đáp ứng!”

“Là điều chi?” Tiêu Lương kính cẩn hỏi, miễn là ngươi đem Tiểu Tứ Tử cho ta, muốn ta làm cái gì đều được.

Công Tôn cao thấp đánh giá Tiêu Lương một chút, nói, “Hai ngươi thành thân là không thành vấn đề… Bất quá, Tiểu Tứ Tử thú, ngươi gả.”

“Khụ khụ…” Triệu Phổ ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Công Tôn giương mắt nhìn Tiêu Lương, hỏi hắn, “Ngươi bằng lòng không?”

Ngoài dự kiến của Công Tôn, Tiêu Lương do dự một chút cũng không có, trực tiếp gật đầu, “Có thể!”

Triệu Phổ mỉm cười, tâm nói – Tiểu Lương tử điểm ấy tùy chính mình, ai gả ai thú không cần lo, mấu chốt là ai trên ai dưới, này rất thực tế, muốn xem bản lĩnh thực sự, Tiểu Tứ Tử này tiểu thân thể cùng bộ dạng ngốc ngốc, xác định là tiểu bạch trư này sẽ bị ăn sạch… Ha ha.

Công Tôn thực ra rất vừa lòng, mắt nhìn Tiểu Tứ Tử trên giường, tâm nói – Tiểu Tứ Tử a, phụ thân ngươi chính là giúp ngươi tranh thủ chủ động, ngươi chính là không nên chịu thua kém a, cái kia phải ở mặt trên! (Cái giấc mơ phản công của anh trao lại cho nhầm người rồi anh à =]])

…..

Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng mà ngủ cả một ngày, đến buổi tối, ra một thân mồ hôi, cảm thấy có chút dính dính, cơn sốt đã lui đi phần nào, chậm rãi mở mắt, còn chưa hiểu được cái gì, liền cảm giác khuôn mặt hơi ẩm ướt, xoay mặt nhìn một cái, chỉ thấy Thạch Đầu không biết khi nào đã chen đến nằm bên cạnh đang liếm mặt hắn, thấy Tiểu Tứ Tử tỉnh, lập tức cọ cọ – Tiểu Tứ Tử, hảo chút nào không?

Tiểu Tứ tử muốn đưa tay vỗ vỗ đầu Thạch Đầu, nhưng là tay bị người nắm lấy, nháy mắt liền thấy có người đang ngủ bên cạnh mình, y phục bạch sắc, gầy gò mảnh khảnh – không phải Tiểu Lương tử, đích thị là phụ thân!”

“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử gọi thành tiếng.

Lại nhìn, chỉ thấy Triệu Phổ cũng Tiêu Lương đều ngồi ở bên giường, Tiễn Tử cũng nằm úp sấp ở một bên nhìn hắn.

“Cẩn nhi, tỉnh?” Tiêu Lương hỏi, “Có còn khó chịu hay không?”

“Tiểu Lương tử.” Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, lại nhìn Triệu Phổ, “Cửu Cửu, các ngươi như thế nào đều ở đây?”

Triệu Phổ nghĩ nghĩ, nói, “Do ảnh vệ nói cho chúng ta biết, nói Mãng Lạc gặp chút phiền toái, cho nên ta đến xem có cái gì có thể trợ giúp hay không.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, cảm thấy rất có lý, Mãng Lạc đích thị là huynh đệ của Triệu Phổ, Triệu Phổ hẳn là nên lo cho hắn.

“Ta tại sao lại ở chỗ này?” Tiểu Tứ Tử giật giật, “Dính dính hồ hồ không thoải mái nha.”

“Biết không dễ chịu?” Bên cạnh một thanh âm quen thuộc vang lên, Tiểu Tứ Tử mới nhìn đến liền thấy Công Tôn đã tỉnh, đang lườm hắn.

“Phụ thân.” Tiểu Tứ tử cười tủm tỉm kêu một tiếng, Công Tôn vội bổ nhào lên hôn hai cái, trong lòng việc kia không phục, ta thật vất vả nuôi lớn, dưỡng mập mạp không công, lại không công đưa cho Tiểu Lương tử, rất không cam tâm a!

“Ta hỏi ngươi.” Công Tôn hôn Tiểu Tứ Tử hai cái xong liền trừng mắt hỏi hắn, “Làm sao lại không ngủ?”

“Không phải không ngủ, đích thị là ngủ không được…” Tiểu Tứ Tử cong cong khóe miệng.

“Cẩn nhi, ngươi đang lo lắng cái gì?” Tiểu Lương khó hiểu hỏi.

“Không biết.” Tiểu Tứ Tử mặt mũi nhăn nhăn, “Chung quy cảm thấy… có chỗ nào đó không thích hợp.”