[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 159: 159: Đèn Lồng Đỏ






"Hiện tại làm sao bây giờ? Đào hay là không đào?" Một người trong đó dòm dòm nấm mồ rồi lại nhìn ba người còn lại, do dự hỏi.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, đột nhiên có chút chần chừ.

Ai mà biết có phải là "Quỷ" đã chôn Tiểu Ong Mật dưới nấm mồ này hay không?
Nếu đào ra, lỡ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ thì chết cả đám.

Phải biết rằng trước khi bốn người họ tới, cũng từng có mấy người chơi đến đây cứu Tiểu Ong Mật.

Kết quả những người này đều chết trong trấn nhỏ.

Bởi vậy có thể thấy được, sự kiện thần quái lần này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Cũng không biết người chơi có ID [Tiểu Ong Mật] này cảm giác được cái gì hay không, một trong bốn người bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.

Sau khi người chơi này xem xong nội dung, ngẩng lên nhìn ba người khác nói: "Tiểu Ong Mật vừa mới gửi tin nhắn cho tôi, hỏi chúng ta không muốn mấy chục vạn tiền phí sao?"
Có người đáp: "Mấy chục vạn tuy nhiều, nhưng phải xem chúng ta có mạng nhận hay không, nếu đào xuống kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ thì toi à?"
Mỗi người bọn họ đều mua một lá bùa vàng, tuy nói có thể chống đỡ một lần tấn công của lệ quỷ, nhưng lại không thể bảo đảm che chở Tiểu Ong Mật rời khỏi thị trấn này.

Mấy người trầm mặc.

Chợt, người chơi kia lại nhìn xuống điện thoại, nói: "Tiểu Ong Mật nói nguyện ý nâng giá lên hai trăm vạn.

"
Hai trăm vạn?!!
Bọn họ cắn răng, nếu không phải vô cùng thiếu tiền, bọn họ cũng không ngàn dặm xa xôi tới đây nhận nhiệm vụ thoạt nhìn rất khó nuốt này.

Để tránh cho [Tiểu Ong Mật] ở dưới nấm mồ hít thở không thông mà chết, dẫn tới nhiệm vụ thất bại, bốn người nhanh chóng lấy bùa vàng từ Không Gian Bao Vây ra, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Đồng thời, một người khác lấy ra mấy cái xẻng đưa cho ba người, phun một ngụm nước miếng, "Ok, đào thôi.

"
Ba người khác khẩn trương gật đầu.

Người mặc áo khác nâu dẫn đầu xúc một xẻng, ba người còn lại cũng nhanh chóng hỗ trợ, đại khái là vì nấm mồ này còn mới, đất vẫn còn tơi xốp, nên bốn người không tốn quá nhiều sức đã đào tới quan tài.


Quan tài thoạt nhìn rất cũ nát, phảng phất như đã chôn vài chục năm, mang theo mùi mục rữa.

Bốn người nhảy vào hố, người chơi mặc áo khoác nâu khẩn trương nhìn bốn phía, thấy toàn bộ quá trình đều không xuất hiện lệ quỷ mới nhẹ nhàng thở phào, sờ sờ quan tài, "Được rồi, cạy cái này ra.

"
Người trong quan tài tựa hồ nghe được âm thanh nói chuyện của bốn người họ, lập tức kích động đạp nắp quan tài, khàn khàn hô, "Mau! ! Mở ra, tôi sắp, tôi sắp ngạt thở rồi.

"
Không khí bên trong rất loãng, căn bản không chống đỡ được bao lâu.

Bốn người nghe vậy lập tức dùng công cụ cạy nắp quan tài lên, không khí nháy mắt chui vào khe hở, người bên trong như cá thiếu nước mà liều mạng há to mồm hô hấp.

Chờ đến khi hoàn toàn bật nắp quan tài lên, bốn người lại hợp lực đẩy nó qua một bên, người nằm bên trong thở phì phò như trâu, cho dù bình tĩnh như thế nào nhưng khi thấy mình cuối cùng cũng được cứu thì vẫn nhịn không được rớm nước mắt.

Cô sống rồi.

Mấy người nhìn thấy người chơi có ID là [Tiểu Ong Mật] là một cô gái xinh đẹp lãnh diễm, không khỏi ngẩn người.

Tiểu Ong Mật là một người chơi nữ, tên là Lâm Thanh, cô vội vàng bò ra khỏi quan tài, trạng thái thiếu oxy trong thời gian dài làm cô có chút choáng đầu lảo y vài cái, mấy người chơi nam lập tức theo bản năng đỡ lấy đối phương.

Lúc này Lâm Thanh đã khôi phục bình tĩnh, lãnh đạm gật đầu với bọn họ.

Không đợi mấy người nói chuyện, một bóng đỏ bất ngờ hiện ra sau lưng một người, con mắt đen ngòm quỷ dị toả ra hơi lạnh, nó nhanh chóng vươn móng tay nhọn hoắc xỏ xuyên qua ngực trái của người chơi mặc áo khoác nâu.

Một màn này xảy ra quá mức đột ngột, những người khác sợ tới mức đầu óc trống rỗng, có người lấy lại tinh thần thì vội vàng móc bùa vàng dán lên người lệ quỷ.

Nhưng không ngờ tới bùa vàng cháy rất nhanh, chớp mắt đã cháy thành tro rồi biến mất.

Mà lệ quỷ chỉ hơi khựng lại một chút, sau đó tiếp tục chậm rãi thu hồi tay, moi ra trái tim vẫn còn nóng hổi nhảy thịch thịch.

Nó nở nụ cười vặn vẹo, nhìn chằm chằm ba người, giống như đang ghi tạc gương mặt bọn họ vào đầu.

Ba người sợ tới mức trắng hết cả mặt, sống lưng cũng lạnh toát.

Bùa vàng cháy không đến một giây đã hết.


Con quỷ này! ! Mạnh đến cỡ nào chứ.

Trong lòng ba người lại dâng lên khủng hoảng, người đàn ông áo khác xám bị móc trái tim khẽ há miệng thở dốc, máu tươi ồ ạt hộc ra.

Lệ quỷ mặc sườn xám đỏ tươi, chậm rãi bóp nát trái tim trong tay.

Ba người kinh hãi lui về sau mấy bước, Lâm Thanh vội vàng quát to: "Còn ngốc ra làm gì, chạy mau!"
Ba người sực tỉnh, vội vàng chạy theo Lâm Thanh trốn đi.

Nam áo khoác xám run rẩy giơ tay, muốn cầu cứu những người này, nhưng chỉ vài giây sau, ánh sáng trong mắt hắn chợt tắt ngúm, cơ thể ngã ầm xuống đất.

Lệ quỷ lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng dáng bọn họ chạy xa, cuối cùng biến mất.

Toàn bộ quá trình Hạ Nhạc Thiên đều nấp trong bóng tối quan sát, ngay khi Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị đứng dậy đi qua kiểm tra manh mối, phía xa lại loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân.

Hạ Nhạc Thiên lập tức cúi xuống.

Rất nhanh, trong đêm dần dần hiện lên mấy bóng người mặt trắng bệch, sau khi họ tới gần, Hạ Nhạc Thiên nháy mắt nhận ra mấy người này là ai.

Là cư dân trong thị trấn này.

Mấy người bọn họ tới gần nấm mồ, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm thi thể vừa chết không lâu trên mặt đất, hút hút nước miếng.

Trong đó có một ông lão hơn 60 tuổi mặt đầy đồi mồi, nhưng đôi mắt lại toả ra ánh sáng xanh làm người ta lạnh gáy, "Xem ra, lần này chúng ta có lộc ăn.

"
Mấy cư dân khác nghe vậy, chậm rãi gật đầu.

Chợt, một cư dân trong đó chậm rãi quay đầu nhìn về chỗ Hạ Nhạc Thiên ẩn nấp, cười hắc hắc hai tiếng.

Hạ Nhạc Thiên giật mình, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm lưng áo, cũng may cậu đã trải qua vài sự kiện khủng bố, nên dù ở thời điểm này cũng duy trì được bình tĩnh không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Lúc này cư dân kia mới thu hồi ánh mắt.


Cũng không biết là có phát hiện Hạ Nhạc Thiên hay không.

Ở bên kia, lấy ông lão dẫn đầu, mấy cư dân lập tức nâng thi thể tươi mới lên quay về đường cũ, bước chân nhộn nhịp biến mất.

Hạ Nhạc Thiên chờ một lúc nữa mới rời khỏi chỗ nấp, nhanh chóng đi qua phần mộ cẩn thận xem xét một phen.

Quan tài cũ kỹ ẩm mốc, phảng phất như đã chôn trong đất rất lâu, cho dù lúc này đã lộ ra ngoài không khí, cũng vẫn tản ra mùi vị khó nghe.

Mà người chơi nữ bị nhốt trong quan tài lại có thể kiên trì chịu đựng đến khi có người tới cứu mình, đủ để thấy ý chí của cô kiên định cỡ nào.

Nhưng trước mắt có ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì.

Hạ Nhạc Thiên tự hỏi mình nên rời khỏi trấn nhỏ, hay là theo đuôi mấy người kia, dù sao thì nữ quỷ sườn xám đỏ kia nhìn có vẻ không dễ đối phó.

Quan trọng nhất là.

Hạ Nhạc Thiên còn muốn làm rõ một chuyện, vì sao trấn nhỏ này lại làm cậu có cảm giác quen thuộc như vậy.

Cứ như đã từng tới nơi này! !
Hạ Nhạc Thiên cân nhắc vài giây, quyết đoán đi về hướng những người kia rời đi.

Đi không bao lâu, Hạ Nhạc Thiên lập tức nghe được âm thanh, tựa hồ tất cả ngôi nhà trong thị trấn đều truyền đến tiếng động.

Hạ Nhạc Thiên không thể không kiếm chỗ trốn thêm lần nữa.

Trong chốc lát, mỗi cái đèn lồng đều từ từ hiện ra hoa văn quái dị, màu đỏ tươi chói mắt như máu người, dần dần đem đèn lồng trắng nhuộm thành màu đỏ.

Đèn lồng đỏ thẫm treo cao trước cửa từng nhà, càng quỷ dị hơn so với lúc trước.

Đây có vẻ là một tín hiệu không tốt nào đó.

Cửa mỗi nhà khẽ hé ra một khe hở, một đôi mắt ghé sát vào nhìn ra bên ngoài, ngay cả cửa sổ cũng mở ra, bên trong lộ gương mặt quỷ dị tái nhợt.

—— chúng nó đang nhìn đèn lồng đỏ.

Hạ Nhạc Thiên bỗng cứng đờ.

Bởi sau lưng cậu truyền đến lên tiếng mở cửa sổ.

Nhẹ nhàng, thong thả, phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Trán Hạ Nhạc Thiên nháy mắt toát ra lớp mồ hôi mịn, cùng lúc đó, cảm giác bị nhìn trộm truyền đến, ngay sau lưng cậu, vô cùng chân thật.


Cơ thể Hạ Nhạc Thiên vẫn duy trì tư thế ban đầu, chỉ có bàn tay lật nhẹ một cái, lấy gương từ Không Gian Bao Vây ra, sau đó chiếu về phía sau.

Một gương mặt trắng bệch từ cửa sổ thò ra ngoài, con ngươi trắng dã thông qua mặt gương nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên!!!!
Nó đang nhìn mình!!!
Đồng tử Hạ Nhạc Thiên co rụt lại, sau lưng thậm chí sinh ra ảo giác như bị điện giật.

Phản ứng đầu tiên là muốn xoay người đá văng con quỷ này, nhưng lý trí Hạ Nhạc Thiên lại mạnh mẽ kiềm chế lại, bởi vì cậu không thể làm vậy.

Cậu còn chưa biết đèn lồng đỏ đại biểu cho tín hiệu gì.

Sự kiện quỷ quái này, tuyệt đối có thể sánh với [Quỷ Tân Nương] mà cậu từng gặp được.

Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể giả vờ không phát hiện ra nó, cũng không thu hồi gương lại.

Thậm chí cậu còn cảm thấy sau khi mình trải qua chuyện này, tố chất tâm lý nhất định sẽ được tôi luyện thêm một tầng.

Tất cả đèn lồng đỏ trong thị trấn đều sáng lên, không còn thấy một đèn lồng trắng nào nữa, mà những cư dân đều từ trong phòng đi ra ngoài, rũ xuống đầu đứng im.

Ánh trăng nghiêng xuống dưới, đem từng cái bóng dưới chân mỗi cư dân kéo dài ra, lập loè như quỷ quái đang giương nanh múa vuốt, không khí cũng bị pha loãng, bị rất nhiều sương đỏ bao phủ.

Sương mù đỏ?
Hạ Nhạc Thiên nhíu nhíu mày, chợt như là nhớ tới phía trước đã từng ở trên núi nhìn đến sương trắng, vội vàng đem điều chỉnh hạ gương, nhắm ngay bên ngoài nửa cái không trung.

Trong gương, nửa bầu trời đã tràn sương mù màu đỏ như máu, mà nơi xa nhất lại là sương mù màu trắng, nhìn khí thế thì có vẻ sương trắng càng mạnh hơn một chút.

Con quỷ phía sau Hạ Nhạc Thiên cũng thấy được sương trắng, gương mặt âm u tái nhợt của nó bỗng nhiên lộ ra biểu tình sợ hãi như con người, lập tức rút đầu vào trong.

Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, vội vàng quay đầu nhìn.

Quả nhiên không thấy con quỷ kia đâu nữa, không đúng, phải nói là —— nó đang bước ra khỏi phòng, cùng những con quỷ khác đứng trên đường, cúi đầu xuống.

Tất cả người dân đều như vậy, sau khi nhìn thấy đèn lồng bị nhuộm đỏ rực thì lập tức bước ra khỏi phòng, một người tiếp một người đều đứng trên đường phố, rũ đầu không nhúc nhích.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Nhạc Thiên chợt nhớ tới gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra, hơn nữa còn cài đặt chế độ im lặng, lúc này mới nhẹ nhàng ấn mở app Trò Chơi Tử Vong.

Đúng lúc này, một nhiệm vụ nháy mắt nhảy ra.

.